Khi Sở Lạc Nhất đến văn phòng của Sở Húc Ninh, anh đang gọi điện thoại. Thấy Sở Lạc Nhất bước vào, anh vẫy tay ra hiệu cho cô lại gần rồi đưa điện thoại cho cô, “Mẹ tìm em này.”
Nghe nhắc tới mẹ nuôi, Sở Lạc Nhất vội vàng nhận lấy điện thoại, đi tới một góc khác nói chuyện cùng mẹ.
Sở Húc Ninh tiếp tục cúi đầu làm việc, nhưng nghĩ tới việc mẹ nhắc anh về nhà, anh vẫn từ chối.
Ba năm rồi, anh chưa từng nghỉ phép, không về nhà, thực ra là để không gặp cô ấy nữa.
Sở Húc Ninh ngẩng đầu, cô gái trong màn hình máy tính nở nụ cười hạnh phúc. Anh chậm rãi kéo ngăn kéo ra, bên trong có ảnh của Sư Niệm. Ảnh chụp chung của anh và Sư Niệm, cũng là tấm ảnh chụp chung duy nhất. Sư Niệm nhoài người lên lưng anh, giữ không cho anh bỏ đi, bắt anh chụp tấm ảnh này.
[Sở Húc Ninh, em hỏi anh lần cuối, có phải anh ghét em không? Ghét em vì em mặt dày bám lấy anh à? Anh nói cho em biết, anh nói một câu đúng vậy, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa!]
Đêm mưa ba năm trước, sự tuyệt vọng của cô ấy, ba năm rồi vẫn chưa tiêu tan.
Đúng vậy sao?
Không phải vậy!
Tiếc rằng, anh không thể nói tình yêu của anh đã dành cho người khác, anh lấy cái gì ra để cho cô ấy?
[Sở Húc Ninh, nhìn đi, em đã đứng ở nơi cao nhất của thế giới này, em đứng ở nơi cao nhất trong giới giải trí, tiếc rằng, em vẫn không nhìn thấy anh.]
Đó là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891212/chuong-2880.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.