Mấy nữ sinh kia rên rỉ, giao nộp hết đồ dùng cá nhân của mình lên trên, còn chừa lại một số đồ ăn vặt. Nữ sinh ôm đồ ăn khá vặt mập mạp, khuôn mặt bầu bĩnh tủi hờn lắm, loại tủi hờn không dám mở lời phản bác.
Sở Lạc Nhất thấy vậy, vội vàng nói, “Mấy túi đồ ăn vặt này không tính chứ ạ, cũng không vi phạm nội quy mà, hơn nữa một tháng sau lấy ra thì hỏng mất. Buổi chiều lãnh đạo cũng dặn rồi, không được lãng phí thức ăn.”
Cô bạn mập vội vã gật đầu hùa theo, ánh mắt nhìn Sở Lạc Nhất có vẻ sùng bái.
Cố Tỉ Thành gật đầu như đã hiểu, “Nói cũng phải, vậy thì vứt đi.”
Sở Lạc Nhất: “...”
Muốn mắng người quá, anh ta cố ý phải không.
“Em nộp đây, em nộp đây, hạn sử dụng là ba mươi mốt ngày, không sao, không sao.” Cô gái mập mạp vội vàng nói.
Sở Lạc Nhất: “...”
Đây mới gọi là tham ăn nè.
“Nhớ kỹ, điện thoại, máy tính, bất kỳ thiết bị điện tử nào cũng phải nộp lên. Tôi không muốn sau này tra ra những thứ như điện thoại trong lớp các bạn đâu.” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói.
Giao nộp điện thoại là điều bắt buộc phải làm khi vào quân đội, nhất là đối với những đứa trẻ không phải quân nhân, có thể vì mới lạ mà gửi một tấm ảnh ra ngoài, sẽ gây ra họa lớn.
Cố Tỉ Thành ngầm cho Sở Lạc Nhất giữ điện thoại vì anh biết cô gái này hiểu rằng có thể làm gì và không thể làm gì trong quân đội.
Sau khi thu hết đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891206/chuong-2874.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.