“Có phải chị không làm được đâu, sao phải nương tay làm gì?”
“Em không hiểu đâu, lúc có thể lười được, phải dùng hết mọi thủ đoạn để lười.” Sở Lạc Nhất nói một cách nghiêm túc, “Nhưng em thì không được lắm. Chị cảm thấy hôm nay em đã hoàn toàn đắc tội anh Húc Ninh rồi.”
“Em cũng đâu sợ anh ta chứ.” Kiều Vi Nhã xì một tiếng, “Tối nay bị thu điện thoại rồi, em phải nghĩ cách giấu một cái đi mới được.”
Sở Lạc Nhất lau mặt, đặt một tay lên vai cô, “Để chỗ chị đi, dù sao có người đã nói phải thả chị rồi mà.”
“Chậc chậc chậc, chị đi tập huấn quân sự hay đi hưởng thụ thế?”
“Chị bị các em liên lụy mà, vốn dĩ chị đâu cần đi tập huấn quân sự đâu? Bây giờ phải diễn cho người ta thấy chị tập huấn rất nghiêm túc, chị cũng mệt lắm đó biết không hả?” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, “Sớm biết như thế thì chị ở nhà đóng cửa tu thân cho rồi.”
“Chị đủ rồi đó.” Kiều Vi Nhã cầm khăn lau mặt, ngẫm ngợi một hồi nói, “Vậy chị cũng để điện thoại lại đi, em muốn nghĩ cách liên lạc với chị Niệm Niệm xem chuyện về bộ phim điện ảnh kia rốt cuộc xử lý thế nào, Mạch Thụy kia từ đâu chui ra thế?”
“Ừm, mẹ của Mạch Thụy là chị của mẹ chị, nhưng bây giờ bà ta ở trong bệnh viện tâm thần rồi, điên điên khùng khùng suốt mười mấy năm. Ba của Mạch Thụy mất sớm, lúc trước chị từng nghe mẹ chị kể về giai thoại lịch sử này, dù sao cũng bi tráng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891205/chuong-2873.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.