Chủ nhiệm dẫn dắt đội là người hoàn hồn đầu tiên, vội đi tới hỏi: “Thủ trưởng, chuyện gì thế?”
“Đại học Q, sinh viên của trường đại học hàng đầu mà lại không biết chữ à?” Sở Húc Ninh lạnh lùng hỏi.
Tất cả mọi người ngoảnh lại, biểu ngữ treo trên nhà ăn trông hơi nhức mắt: Tuyệt đối không lãng phí thức ăn.
Nhưng khi ngoảnh lại nhìn, trên bàn nào là những cái bánh bao ăn được vài miếng thì bỏ, không thì những khay cơm gần như chẳng ai động tới.
Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Nhất cúi đầu, may mà hai người cũng kế thừa truyền thống quang vinh rất tốt, không bỏ lại quá nhiều đồ ăn.
“Sở Lữ, chúng vẫn còn nhỏ mà.” Lão Châu - Đầu bếp chính ở đây đã hơn bốn mươi, trông như một ông Phật Di Lặc, vẫn cười nói.
“Ai nấy cũng phải mười tám cả rồi nhỉ, theo như pháp luật quốc gia thì đều là người trưởng thành cả rồi mà vẫn chưa biết chịu trách nhiệm về hành vi của mình à? Các chiến sĩ ở khu bếp sáng sớm đã phải dậy chuẩn bị cơm cho các cô cậu, giờ các cô cậu lãng phí thế này?”
“Báo cáo, tôi mười bảy.” Kiều Vi Nhã bỗng giơ tay lên, lớn tiếng nói.
“Phụt...” Sở Lạc Nhất ôm lấy cánh tay của Kiều Vi Nhã cười ầm lên. Kiều Vi Nhã vẫn luôn có ý kiến với Sở Húc Ninh, không vì gì khác mà chính vì chuyện của Sư Niệm.
Sở Húc Ninh lạnh lùng nhìn qua, Kiều Vi Nhã cũng không hề yếu thế trừng lại, chỉ biết ức hiếp chị Niệm Niệm của nhà họ thôi, có gì hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891200/chuong-2868.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.