Phong Phong cầm cốc đi từ trong phòng làm việc ra, nghe thấy con gái nói vậy liền phụt cười, “Mau đi ngủ đi, không phải mai là khai giảng rồi à?”
“Mẹ vừa về một cái là ba bắt đầu ghét bỏ bọn con ngay rồi.” Kiều Vi Nhã chậc lưỡi nói, lại kéo thằng em đang quấn lấy mẹ dậy, “Đi thôi, em đang làm phiền vợ chồng người ta đoàn tụ đấy.”
“Có mà chị ấy!”
Phong Phong đi qua hai chị em, đập cho mỗi đứa một cái, mắng một câu rồi nhìn chúng lên nhà, sau đó mới ngồi xuống cạnh Kiều Nhã Nguyễn.
Kiều Nhã Nguyễn thuận thế liền đổ người nằm xuống đùi anh. Tuy đã hơn bốn mươi tuổi nhưng cô vẫn tình nguyện làm một đứa trẻ trước mặt người đàn ông này.
Còn anh thì vui vẻ với điều đó.
“Mệt hả?”
“Hơi hơi, gần đây chạy mấy nước lận, sắp tới có thể nghỉ ngơi thoải mái được rồi.” Kiều Nhã Nguyễn nhắm mắt nói.
Phong Phong đặt cốc lên bàn rồi bóp vai cho cô, “Dạo gần đây có hơi loạn một chút, em cũng không cần thiết phải làm khó mình quá đâu.”
Kiều Nhã Nguyễn gật đầu, “Vết thương trên cánh tay của Tiểu Bất Điểm là sao thế?” Vừa rồi cô có thấy, nhưng lại thấy con gái có vẻ muốn giấu đi nên cô mới không hỏi, nhưng như vậy không có nghĩa là cô không để ý.
Phong Phong cúi đầu kể lại chuyện này cho Kiều Nhã Nguyễn nghe một lượt. Kiều Nhã Nguyễn sững người mở mắt ra.
“Hai đứa này muốn phá vỡ kỷ lục của đàn anh với Tân Nhạc đấy à?” Sao lại cứ rề rà mãi thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891194/chuong-2862.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.