“Nhưng em cũng cố gắng mà, tại sao phải phủ định sự cố gắng của em chứ. Những lúc em thức đêm thức hôm để vẽ tranh họ có nhìn thấy không? Lúc em vì một đề tài mà lăn từ trên núi xuống suýt chết họ có thấy không? Để vẽ một bức tranh, em bị lạc đường ở trên núi một tháng trời suýt không thoát ra được họ có thấy không? Dựa vào cái gì vì ba em là Sở Ninh Dực mà phủ nhận hết mọi cô gắng của em chứ?” Sở Lạc Nhất có hơi mất khống chế cảm xúc của mình, nhưng những lời này cô không thể nói với ba được, nói ra sẽ chỉ khiến ba đau lòng hơn thôi.
Sở Lạc Duy ôm lấy cô, khẽ vỗ về lưng cô.
“Em chỉ không hiểu, tất cả những điều này em đều phải nỗ lực để có được, tại sao họ lại cứ phải nói như vậy cơ chứ?”
“Không muốn đi thì không đi nữa.” Sở Lạc Duy nói, “Kể cả em không vẽ tranh nữa, anh cũng vẫn nuôi được em.”
Sở Lạc Nhất khóc trong lòng cậu. Cô muốn vẽ tranh, lại càng muốn được mọi người thật lòng thừa nhận.
Sau khi Sở Lạc Nhất ngủ rồi, Sở Lạc Duy mới rời khỏi phòng, nhưng lúc cậu mở cửa ra liền nhìn thấy ba đang hút thuốc ngoài ban công.
Sở Lạc Duy cẩn thận khép cửa lại, đi về phía ấy.
“Ngủ rồi à?” Sở Ninh Dực nói xong liền dập mẩu thuốc trong tay đi.
Sở Lạc Duy gật đầu, “Ba vẫn chưa ngủ à?”
Sở Ninh Dực dựa vào lan can, quay lại nhìn con trai mình, “Con thì sao, Sở Lạc Duy có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891155/chuong-2823.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.