Ánh mắt của Sở Lạc Duy rơi vào Kiều Vi Nhã, sau đó thu lại rất nhanh rồi quay sang nhìn bạn học của mình.
“Thầm mến nói ra rồi sẽ không gọi là thầm mến nữa, đổi câu khác.” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói.
Trái tim của Kiều Vi Nhã khẽ nhói một cái, xem ra là có thật rồi.
Mọi người quay sang nhìn nhau, ai cũng cho rằng lớp trưởng sẽ nói là Kiều Vi Nhã, thế nhưng sao lại thành không nói rồi?
Chẳng lẽ không phải là Kiều Vi Nhã?
Hai người họ chẳng phải là một đôi sao?
“Vậy thì thử hỏi lớp trưởng đã từng làm chuyện gì mất mặt chưa. Dù sao từ trước đến giờ lúc nào lớp trưởng cũng có dáng vẻ như tiên hạ phàm thế cơ mà?”
“Chuyện mất mặt?” Sở Lạc Duy hơi nhướng mày sau đó nhìn về phía Kiều Vi Nhã, chỉ là lần này không dời mắt đi nữa.
Kiều Vi Nhã hơi lui lại một chút theo bản năng, cái ánh mắt này thật là nguy hiểm.
“Mùng một Tết, cõng một đứa gái khóc lóc suốt dọc đường cho rằng mình sắp chết về tận nhà.”
Trong đầu Kiều Vi Nhã lập tức có mấy ngàn con lạc đà chạy qua. Mùng một năm ấy lần đầu tiên bà dì tới thăm cô, nhưng bình thường mẹ cô đều ở quân doanh, ba cũng sẽ không nói mấy chuyện này với cô. Lần đầu tiên Kiều Vi Nhã được thăm hỏi là ở trường học, lúc tất cả mọi người về rồi. Sở Lạc Nhất đến tìm Kiều Vi Nhã thì phát hiện cô đang bò ra bàn khóc nức nở. Sau đó Sở Lạc Duy không hỏi nhiều, cõng Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891151/chuong-2819.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.