Kiều Vi Nhã lắc mạnh đầu một cái, quăng đi những suy nghĩ không nên có trong đầu. Sở Lạc Duy có người trong lòng là chuyện tốt, như vậy cậu ta sẽ không tiếp tục bắt nạt cô nữa.
“Bánh Bao Rau, tôi nói thật với cậu này! Về sau cậu đối xử với người trong lòng nhớ ngàn vạn lần phải kìm nén cái tính tình của cậu lại nghe chưa. Không phải ai cũng có thể chịu được cái tính thối hoắc này của cậu đâu!” Kiều Vi Nhã nghiêm trang nói.
Sở Lạc Duy câm nín nhìn cô, tiếp tục chuyển kênh: “Cậu cho rằng tất cả con gái trên đời này đều ngu ngốc đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng như cậu sao?”
Kiều Vi Nhã hơi đổi sắc mặt, dứt khoát đứng dậy cầm gối ôm đập vào đầu Sở Lạc Duy: “Tự cậu đi mà xem! Con mẹ nó tôi có điên mới ở lại cái chỗ này.”
Sở Lạc Duy không nhúc nhích, nhìn gối ôm lăn từ đầu mình xuống mặt đất, nghe tiếng cửa nhà bị đóng sầm lại.
Sở Lạc Duy hơi khom người nhặt gối ôm lên, sau đó thấp giọng nói: “Ngu ngốc.”
Người con gái khác có ai đáng để cậu nói tới một câu không. Ba mẹ của cậu cũng chung sống với nhau như vậy nhưng cô gái ngốc nghếch kia lại hoàn toàn không hề hình ra.
Thư thông báo trúng tuyển được gửi tới, lớp cấp ba của bọn họ tổ chức họp lớp một lần. Người khởi xướng đương nhiên sẽ không phải là lớp trường Sở Lạc Duy mà là lớp phó.
Lúc Kiều Vi Nhã nhận được thông báo liền vui vẻ đồng ý. Dù sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891147/chuong-2815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.