Sở Ninh Dực tựa bên lan can, nhìn vẻ căng thẳng của cô, sau đó đứng dậy cầm lấy bàn tay đã lạnh run của cô.
Thủy An Lạc nhìn anh, để mặc sự bất an chôn vùi bản thân: “Có phải Bảo Bối xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”
“Mâu thuẫn với người ta, đánh nhau nên chân bị thương.” Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc rơi nước mắt, vươn tay ôm cô vào lòng, “Ngay từ đầu Bảo Bối đã nói với anh là đừng để cho em biết, chính là sợ em lo lắng, không sao đâu, tĩnh dưỡng hai tháng là ổn thôi.”
“Tĩnh dưỡng hai tháng còn gọi là không sao à?” Thủy An Lạc sốt ruột, “Không đi không được à? Quốc gia thiếu các anh thì không thể vận hành được hả?”
Giọng nói của Thủy An Lạc quá lớn khiến cho mấy người trong phòng khách đều nhìn lại.
Sở Ninh Dực kéo cô ra ngoài ban công, sau đó đóng cửa lại, tì trán lên trán cô: “Đây là lựa chọn của thằng bé, việc duy nhất chúng ta có thể làm là ủng hộ nó.”
“Nhưng mà...” Cô đau lòng quá, đó là đứa con trai cô không nỡ để mảy may bị thương một chút nào, rời xa mình lại bị người ta đánh gãy chân, cô làm sao có thể không đau lòng được đây.
“Không trở lại là quyết định của chính nó.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, “Người nó lo lắng nhất là em. Lẽ nào chính em cũng muốn trở thành người khiến nó lo lắng à?”
Thủy An Lạc muốn phản bác, lại không biết phải nói gì.
Cô muốn khiến con trai phải lo lắng sao?
Không, cô tuyệt đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891131/chuong-2799.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.