Sau bữa tối, Tiểu Miên Miên ra ngoài trước.
Tiểu Bảo Bối ngẫm một hồi vẫn đi theo ra ngoài.
“Có cảm giác con lớn không cần mẹ nữa rồi.” Thủy An Lạc thở dài rồi lại nhìn con gái vẫn đang ăn cơm, “Con tính lúc nào thì tìm con rể cho mẹ đây.”
“Mẹ, con mới sáu tuổi thôi mà, sáu tuổi đấy.” Bánh Bao Đậu giậm chân.
“Sáu tuổi thì sao? Anh con không phải cũng sáu tuổi hả?”
“Con FA.” Bánh Bao Rau lạnh lùng nói.
Thủy An Lạc: “...”
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Con gái, con bị người ta đá rồi kìa còn ngồi đấy mà ăn nữa hả.
Hôm nay Tiểu Miên Miên vẫn mặc một chiếc váy màu trắng như mọi khi. Bé thích màu trắng, cùng sở thích với Tiểu Bảo Bối.
Tiểu Bảo Bối nhét hai tay trong túi quần, đứng cách Tiểu Miên Miên không xa nhìn cô bé.
Tiểu Miên Miên không quay lại, cậu cũng không lên tiếng.
Hai đứa nhỏ cộng vào tuổi cũng chưa tới thành niên cứ đứng như vậy cả giờ đồng hồ, cuối cùng Miên Miên khóc rồi chạy đi.
Tiểu Bảo Bối lại không chịu đuổi theo nữa.
Ngày Tiểu Bảo Bối đi, trời trong nắng ấm, Thủy Mặc Vân tự mình tới đón cậu.
Thủy An Lạc ôm con trai rất lâu mới chịu buông ra, “Đi đi, mẹ chờ con về.”
Tiểu Bảo Bối gật đầu, nhưng lại không đợi được Tiểu Miên Miên ra tiễn mình.
Thủy Mặc Vân đặt một tay lên vai cậu, nhìn con gái đầy vẻ áy náy, “Cuối cùng vẫn là ba nợ con.”
Thủy An Lạc cười còn khó coi hơn cả khóc, vì lúc này đây cô thật sự không thể cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891118/chuong-2786.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.