Chương trước
Chương sau
Tiểu Bất Điểm cười tít mắt nhận lấy bài thi, tất nhiên là bé không khó chịu ở đâu rồi.
Bánh Bao Rau lạnh lùng nhìn. Cứ chờ đấy, hôm nay cậu ta có bị mẹ nuôi đánh chết cậu cũng sẽ không giúp đâu.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn dáng vẻ tươi cười của con gái mình, chưa bao giờ muốn bóp chết nó như lúc này. Sao cô lại có một đứa con gái não tàn thế này cơ chứ.
Tất nhiên, trước khi bóp chết con gái mình, cô chỉ muốn bóp chết lão chồng bại hoại ở nhà thôi, đúng là tức chết cô mà.
Bánh Bao Đậu vui sướng cầm bài thi về, giơ bài thi tới trước mặt ba: “Ba nhìn nè.”
Sở Ninh Dực day day trán mình, bên tay trái là con trai được một trăm điểm, tay phải là con gái được sáu mươi mốt điểm, con bảo ba xem cái gì đây?
“Con đang muốn giúp mẹ con tìm lại cảm giác cân bằng đấy à?” Sở Ninh Dực bất đắc dĩ, nhưng anh cũng cảm thấy hành động này con gái quả thật rất cảm động.
Lúc nào anh cũng đùa với Thủy An Lạc, nói cô học dốt, Thủy An Lạc không để ý chuyện đó, nhưng Bánh Bao Đậu lại để tâm. Rõ ràng bé có khả năng thi tốt nhưng lúc nào cũng chỉ làm tới điểm đạt vì muốn đứng trên cùng chiến tuyến với mẹ mình.
“Anh Sở, thường ngày bạn học Sở Lạc Nhất làm bài kiểm tra đều rất tốt, nhưng hình như kỳ thi chính thức nào cũng không ổn. Chắc vì bạn học Sở Lạc Nhất sợ thi, mong anh Sở hãy khuyên răn bé.”
Sở Ninh Dực nói tiếng cảm ơn nhưng có thể nhìn ra có vẻ anh cũng chẳng để trong lòng.
Cô giáo xấu hổ lại đi lên bắt đầu công bố vấn đề chia lớp.
Quả nhiên, Tiểu Bất Điểm và Bánh Bao Đậu được phân vào lớp 1-3. Năm nhất tổng cộng có ba lớp, Bánh Bao Rau tất nhiên được phân vào lớp 1-1.
Bánh Bao Rau mặt đen sì, còn Tiểu Bất Điểm thì vui sướng không hề nhận thức được việc mình đã làm sai điều gì.
Sau khi cuộc họp phụ huynh kết thúc, Sở Ninh Dực liền đưa cả nhà tới công viên trò chơi, anh hỏi Tiểu Bất Điểm có muốn đi không.
“Có ạ...”
“Có cái gì mà có, thi cử như thế, mẹ nuôi còn phải đưa về dạy lại đấy.” Bánh Bao Rau nói xong lên xe rồi đóng sầm cửa lại.
Mọi người hóa đá...
Một lát sau, Sở Ninh Dực hoàn hồn lại đầu tiên, là con trai anh thì có tính này là đúng rồi!
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Tiểu Bất Điểm: “...”
Bánh Bao Đậu nhìn Tiểu Bất Điểm với ánh mắt thương cảm, sau đó cũng từ bên phía còn lại trèo lên xe. Tiểu Bảo Bối xoa xoa đầu Tiểu Bất Điểm muốn an ủi bé. Dù sao thì tính cách Bánh Bao Rau như vậy cũng chẳng ai dám chọc vào nhóc.
Sau khi cả nhà Bánh Bao Đậu rời khỏi đó, Kiều Nhã Nguyễn liền bế đứa con không sợ chết của mình lên xe, “Con nói xem con không có chuyện gì đi gây sự vào nó làm gì?”
“Không đi thì thôi, ai thèm, con bảo ba đưa con đi còn hơn, có gì ghê gớm đâu chứ.” Tiểu Bất Điểm cũng tức rồi.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Nhà có hai đứa ngốc, cô phải làm thế nào đây?
***
Lúc ở công viên trò chơi, Bánh Bao Rau luôn khống chế cảm xúc của mình rất tốt. Dù sao thì anh trai cũng sắp đi rồi, nhóc không muốn để anh không vui, cho nên vẫn phối hợp anh trai muốn chơi gì nhóc đều chơi cùng hết.
Nhưng sau khi về tới nhà, Bánh Bao Rau liền từ chối tất cả các chuyện liên quan tới Tiểu Bất Điểm. Nếu không nhóc sợ mình sẽ sẩy tay mà bóp chết con nhóc kia mất.
Buổi tối vì muốn giúp Tiểu Bảo Bối, cả ba nhà liền cùng ăn cơm với nhau. Tiểu Miên Miên vẫn yên lặng ngồi cạnh ba, cúi đầu không chịu ngẩng lên nhìn ai cả.
Tiểu Bảo Bối cũng nhìn bé suốt, hai đầu mày nhíu chặt lại vẫn chưa hề giãn ra.
Về cuộc chiến giữa Bánh Bao Rau và Phong Phong lần này rõ ràng Phong Phong đã chiếm thế thượng phong, vì anh thắng rồi, con gái anh sẽ không phải học cùng lớp với thằng nhóc kia nữa.
Thủy An Lạc vẫn nhìn con trai mình, đau lòng đến mức căn bản không thể nuốt trôi cơm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.