Tân Nhạc gật đầu như bổ củi, nếu đã có chút hy vọng thì cô không muốn từ bỏ.
Mẹ Tân Nhạc phát hiện ra con gái mình thích cười hơn, hơn nữa lúc cười cũng hạnh phúc hơn lúc trước. Trái tim thấp thỏm của bà cuối cùng cũng có thể bình ổn lại.
Buổi tối, khi Tân Nhạc thu xếp đồ đạc, Mặc Lộ Túc điều tra tư liệu về vị giáo sư già kia. Tư liệu trên mạng không nhiều, nhưng danh tiếng rất tốt. Thứ ba - năm - bảy hàng tuần ông sẽ khám bệnh tại bệnh viện trực thuộc trường đại học gần đó, chỉ khám mỗi buổi sáng thôi. Mặc Lộ Túc nhìn vào hệ thống xếp số, số đã xếp tới tận thứ Bảy của tuần sau, bây giờ họ có đến đó cũng vô dụng.
Mặc Lộ Túc nghĩ ngợi, bắt đầu viết email.
Tân Nhạc vừa dọn đồ vừa nói chuyện với Mặc Lộ Túc, “Chúng ta phải đi bao lâu? Nghe nói thành phố J có rất nhiều phong cảnh đẹp.” Không biết có phải đang tự an ủi hay không, cô cố gắng nói về chủ đề này một cách nhẹ nhàng.
“Nhạc Nhạc, chúng ta đi khám bệnh.” Mặc Lộ Túc có lòng nhắc nhở cô.
Tân Nhạc ồ lên một tiếng, cúi đầu lấy quần áo đã gấp cẩn thận ra, ôm tới bỏ vào tủ quần áo.
Mặc Lộ Túc ngẩng đầu nhìn cô, sau đó tiếp tục viết email, “Đợi cơ thể em khỏe lại, chắc tầm đó anh cũng đỡ bận, sẽ có thời gian đưa em qua bên đó chơi.”
Tân Nhạc đang thất vọng bỗng chốc nở nụ cười, ngoảnh lại nhìn Mặc Lộ Túc đang cúi đầu bận rộn, ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891100/chuong-2768.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.