Tân Nhạc nắm chặt hai tay mình, dường như chỉ có như vậy cô mới không run rẩy nữa.
Mặc Lộ Túc cúi đầu nhìn cô, thấy mặt cô bỗng chốc trắng bệch.
“Tân Nhạc, anh ủng hộ quyết định của em là bởi vì anh biết anh sẽ cùng em đối mặt với tất cả những thứ chúng ta có khả năng phải đối mặt. Có thể là như cô bé, có thể sẽ như bất cứ đứa trẻ nào ngoài kia, nhưng, chỉ cần là con của chúng ta, anh sẽ cùng em đối mặt với nó. Tân Nhạc, anh muốn giữ lại đứa bé này, là vì em muốn giữ nó lại, chứ không phải vì nó là con anh.”
Giọng Mặc Lộ Túc khá nhỏ, không biết anh sợ làm cô bé kia giật mình hay sợ hù dọa Tân Nhạc.
Nhưng cho dù giọng anh có nhỏ thế nào, Tân Nhạc vẫn bị giật mình.
Không phải vì giọng điệu, mà vì nội dung của câu nói.
Anh ấy nói: Anh muốn giữ lại đứa bé này, là vì em muốn giữ nó lại, chứ không phải vì nó là con anh.
Vì cô, cho nên, anh muốn cùng cô chấp nhận sự thật rằng con của họ không khỏe mạnh. Dù cho đứa trẻ ấy giống như cô bé kia, ngày ngày đợi chờ cái chết mà không có ý thức gì, cứ lãng phí mười năm trời trong đau khổ.
Bởi vì cô không nỡ, cho nên muốn để một đứa trẻ chịu đựng sự đau khổ chưa lường trước được, rốt cuộc là tình thương của mẹ hay một kiểu phạm tội?
Đây rõ ràng là phạm tội, một kiểu phạm tội trần trụi.
Rõ ràng anh biết, nhưng lại vẫn ủng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891098/chuong-2766.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.