Thủy An Lạc nhìn cuộc gọi bị ngắt mà thấy mình còn mệt mỏi hơn cả mẹ của Mặc Lộ Túc. Cũng may cô đã khuất sớm, nếu không sớm muộn gì cô cũng tức chết vì con trai mình mất.
Hy vọng lần này hai người họ có thể nói rõ ràng với nhau.
Mặc Lộ Túc quay lại tiếp tục cuộc họp, nhưng lần này có chút vấn đề.
“Cậu Mặc trước kia là người cầm dao làm phẫu thuật, chắc hẳn không biết thương trường có nguyên tắc của thương trường.” Một thành viên trong hội đồng quản trị đưa ra ý kiến phản bác về việc cắt giảm nguồn vốn của bộ phận quan hệ công chúng.
Mặc Lộ Túc uể oải ngẩng đầu lên, yêu cầu thư ký bên cạnh phát số liệu xuống, sau đó đứng thẳng dậy nhìn một lượt hội đồng quản trị, “Đây là báo cáo thống kê mà tối qua tôi đã sắp xếp, cũng là minh chứng cho các khoản chi tiêu và thanh toán của bộ phận quan hệ công chúng trong những năm trở lại đây.”
Bàn tay đang phát văn kiện của thư ký khựng lại, tối qua không phải cậu Mặc uống nhiều lắm hả? Sao vẫn có thời gian chuẩn bị báo cáo vậy?
“Mọi người có thể nhìn rõ biểu đồ số liệu trong báo cáo. Tôi muốn hỏi đổng sự Chu một chút, mỗi năm khoản tiền mời khách ăn cơm là ba triệu tệ, chúng ta chỉ hợp tác với nhiều công ty trong số đó năm tới mười lần, nhưng lại ghi chép tới năm mươi lần mời cơm, lẽ nào hiệu suất làm việc của Mặc Thị đã thấp tới mức phải mời khách mười lần mới làm xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891093/chuong-2761.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.