Thủy An Lạc không trả lời, chắc là phải đi xem bệnh cho bệnh nhân mới.
Tân Nhạc cất di động, suy nghĩ một chút về bộ dạng ngày hôm qua của Mặc Lộ Túc, cứ tiếp tục như vậy thật sự không thể được.
Nhưng mà cô không hiểu chuyện của giới kinh doanh. Cũng giống như Mặc Lộ Túc từng nói, bao nhiêu người đang nhìn anh chằm chằm cho nên hiện tại không thể có bất cứ sai sót nào được.
[Tân Nhạc: Tôi chẳng nghĩ ra cái gì để giúp anh ấy cả?]
Tân Nhạc thất vọng nằm trên giường, haizz, thật sự là không nghĩ ra được.
Thủy An Lạc vẫn không trả lời cô. Tân Nhạc cũng sắp ngủ quên đến nơi.
Mãi cho đến mười một giờ Thủy An Lạc xem bệnh xong, di động của Tân Nhạc mới vang lên.
[Thủy An Lạc: bà cứ cẩn thận ở nhà sinh khỉ con cho anh ấy đi! Anh ấy còn cần bà làm gì nữa? Chuyện kinh doanh bà cũng đâu có hiểu.]
[Tân Nhạc: Nhưng khi thấy bộ dạng đó của anh ấy, tôi cảm thấy khó chịu lắm.]
[Thủy An Lạc: Chẳng qua là bà không chịu nổi anh ấy phải chịu một chút thiệt thòi nào thôi. Trước đây dù thế nào bà cũng giúp đỡ anh ấy. Giờ thì hay rồi, những việc anh ấy làm bà không giúp được.]
[Thủy An Lạc: Tân Nhạc, tôi phát hiện ra bà chính là điển hình của kiểu người thích bị ngược đãi đấy! Anh ấy là đàn ông, những thứ này ngay từ đầu đã là việc anh ấy phải làm rồi.]
[Tân Nhạc: Bà không hiểu.]
[Thủy An Lạc: Đúng là tôi không hiểu, tôi không hiểu cái đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891092/chuong-2760.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.