Mặc Lộ Túc ngồi xuống mép giường, sau đó vén chăn chui vào: “Sao em vẫn chưa ngủ thế?”
Tân Nhạc xoay người lại rồi tựa sát vào lòng anh. Mặc Lộ Túc theo bản năng muốn tránh đi nhưng mà Tân Nhạc vẫn quấn chặt không buông.
Cả người Mặc Lộ Túc lại trở nên cứng đờ, từ sau câu nói “anh ấy là người đàn ông của tôi” của Tân Nhạc, anh vẫn không thể đè cái suy nghĩ kia của mình xuống được.
Cho nên mỗi lần Tân Nhạc tới gần đối với anh đều là một loại hành hạ.
Mà hôm nay Tân Nhạc vừa mới cấp cứu, mà kể cả không có thì thời gian này anh với Tân Nhạc cũng không thể làm gì được.
“Nhạc Nhạc...” Thanh âm đè nén của Mặc Lộ Túc vang lên. Anh nắm lấy tay cô, có chút dở khóc dở cười.
Tân Nhạc ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc liền thấy gân xanh trên trán anh nổi lên. Tân Nhạc lại đột nhiên nổi lên ý xấu. Bàn tay nho nhỏ của cô chậm rãi rút khỏi bàn tay của anh rồi lần theo lồng ngực của anh, trượt xuống.
“Nhạc Nhạc, đừng đùa với lửa!” Thanh âm của Mặc Lộ Túc có hơi cao, tại sao lúc nãy anh không đưa cô đến phòng ngủ chính luôn đi chứ?
Tân Nhạc hơi nhỏm dậy, chống nửa người nhìn anh, bàn tay vẫn từ từ trượt xuống: “Nhưng mà chẳng phải lửa đã đốt rồi đấy sao?”
“A... Tân Nhạc...” Mặc Lộ Túc rít vào một hơi. Anh nắm chặt lấy bàn tay của cô: “Đừng làm bậy, ngủ đi!”
“Nhưng mà em không muốn anh khó chịu! Thủy An Lạc từng nói đàn ông nhịn quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891083/chuong-2751.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.