Chương trước
Chương sau
Rốt cuộc Bánh Bao Rau cũng nhìn về phía Tiểu Bất Điểm. Nhóc nhìn bé với ánh mắt không thể tin nổi, nói: “Cậu không biết mắt mẹ tôi bị mù à?”
Tiểu Bất Điểm: “...”
“Tôi phải đi nói cho mẹ nuôi biết cậu nói mẹ nuôi mù mắt! Cậu xong đời rồi, âu yeah...” Tiểu Bất Điểm còn đang nói nói thì tự dưng lăn xuống giường, sau đó chạy vèo ra bên ngoài.
Bánh Bao Rau: “...”
Ý của tôi muốn nói là mẹ tôi bảo cậu đẹp mới là mắt mù. Cô gái, cậu có thể đừng cắt câu lấy nghĩa như vậy có được không?
“Chạy chậm thôi!” Bánh Bao Rau nhìn đôi chân ngắn tũn chạy lạch bà lạch bạch trên mặt đất như vậy thì cảm thấy mí mắt cũng phát đau. Ba nuôi thật sự muốn để nhóc chăm sóc cô nhóc này, nhưng nếu ba nuôi còn muốn đòi về thì không thể được.
Dẫu sao nuôi lớn một cô nhóc thế này nhóc cũng tốn công tốn sức lắm chứ.
***
Nửa đêm, biệt thự nhà họ Mặc.
Mặc Lộ Túc ngồi trong phòng làm việc đến rạng sáng mới đứng lên định về phòng ngủ dành cho khách, nhưng lúc mở cửa thì lại thấy Tân Nhạc đứng bên ngoài, có vẻ cô đang định gõ cửa.
“Sao thế? Em đói rồi à?” Mặc Lộ Túc vừa nói vừa ôm lấy cô vào lòng.
Tân Nhạc nhẹ nhàng lắc đầu, chẳng qua là cô thức dậy đi vệ sinh nhưng thấy đèn trong phòng vẫn sáng, cho nên định qua xem thử một chút.
“Sao anh còn chưa ngủ?” Tân Nhạc nhớ lúc cô tỉnh dậy thì cũng sắp tới một giờ rồi.
“Anh xử lý công việc một chút, có đói không?” Mặc Lộ Túc lại hỏi một lần nữa, anh biết bây giờ Tân Nhạc rất dễ đói bụng.
Tân Nhạc lắc đầu rồi Mặc Lộ Túc đỡ cô đi xuống: “Có phải đứa bé này thật sự có vấn đề gì không?” Tân Nhạc hỏi, hiện giờ chuyện này chính là chuyện mà họ quan tâm nhất.
“Không có, đứa bé vẫn bình thường, chẳng qua là nó còn quá nhỏ thôi, đợi sau này tính.” Mặc Lộ Túc đỡ cô ngồi xuống sofa: “Muốn ăn gì để anh đi nấu cho em?”
Tân Nhạc: “...”
Rõ ràng là cô nói không đói rồi mà, anh tự cho là cô đói hả?
Được rồi, xem như đây cũng tính là một kiểu quan tâm của anh đối với cô đi vậy.
Tân Nhạc nhìn Mặc Lộ Túc đi vào phòng bếp, có lẽ đây chính là cách mà người này thể hiện sự quan tâm với người khác nhỉ.
Mặc Lộ Túc nấu cho Tân Nhạc một bát mì, một bát mì hành rất thơm.
Tân Nhạc vốn không hề đói bụng nhưng vẫn ăn hết bát mì này, cho nên lúc cô nhìn Mặc Lộ Túc thì khuôn mặt bất giác lại đỏ lên.
Tâm tình hiện giờ của Mặc Lộ Túc rất tốt. Anh đưa cô lên lầu nhưng lại không đưa về phòng ngủ chính, mà đưa người đến phòng ngủ cho khách.
Mặc Lộ Túc để cô nằm yên ổn rồi ngồi xuống mép giường, sau đó cúi người, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của cô. Tân Nhạc khó chịu hừ một tiếng nhưng không hề giãy giụa.
Gần đây có vẻ như Mặc Lộ Túc rất thích hôn cô, nhưng mà không thể phủ nhận rằng Tân Nhạc cũng rất thích.
Nụ hôn kết thúc, Mặc Lộ Túc đặt cằm mình lên vai của Tân Nhạc rồi cố gắng hít thở thật sâu, đè xuống những cảm xúc đang dâng lên trong lòng.
Tân Nhạc dừng một chút, đột nhiên cô nhớ đến chuyện Thủy An Lạc nói lúc trước, có lẽ nào anh cũng muốn...
“Mặc Lộ Túc, anh...”
“Không sao đâu, ngủ đi.” Mặc Lộ Túc vừa nói vừa cố gắng kiềm chế bản thân rồi đắp kín chăn cho cô, sau đó anh đứng dậy đi vào phòng tắm. Trong nháy mắt lúc anh xoay người đứng dậy thì Tân Nhạc phát hiện được điểm khó nói trên người anh.
Vậy ra anh cũng có cảm giác đối với cô!
Tân Nhạc nằm xuống, ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng của mình, còn gì vui hơn chuyện người đàn ông mà mình thích cũng có cảm giác với mình cơ chứ?
Dẫu sao có một số việc không thể thiếu giữa hai vợ chồng được.
Bản thân Tân Nhạc cũng rất để ý chuyện liệu Mặc Lộ Túc có cảm giác đối với mình hay không. Chuyện hôm nay đã chứng minh rằng, ít nhất ở phương diện này thì bọn họ không có vấn đề gì cả.
Lúc Mặc Lộ Túc quay lại, Tân Nhạc vẫn đang ôm mặt nhìn trần nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.