Tân Nhạc: “...”
Mặc Lộ Túc: “...”
Mặc Lộ Túc vội vàng đứng dậy rồi vô thức giả vờ ho nhẹ một tiếng.
Tân Nhạc cũng luống cuống lùi về sau mấy bước, thật là, sao lại mất mặt thế này chứ.
Cái thằng nhóc kia đến lúc nào chả được, sao cứ nhè đúng lúc này mà xông vào.
Tân Nhạc ôm ngực ngẩng đầu, không khéo lại thấy được lỗ tai của Mặc Lộ Túc đỏ lên.
Hóa ra Mặc Lộ Túc cũng đang xấu hổ à?
Vừa nghĩ vậy, sự xấu hổ gì gì đó của Tân Nhạc lập tức biến đâu mất. Còn chuyện gì thú vị hơn chuyện thấy Mặc Lộ Túc xấu hổ đâu cơ chứ?
Mặc Lộ Túc ho nhẹ rồi nhìn về phía Tân Nhạc: “Đi ra ăn cơm thôi! Chẳng phải em đói rồi à?”
Tuy đúng là cô đói bụng thật, thế nhưng Tân Nhạc cảm thấy lúc này việc nhìn hai cái lỗ tai của Mặc Lộ Túc đỏ lên càng quan trọng hơn.
Mặc Lộ Túc xoay người đi ra ngoài trước. Tân Nhạc toét miệng hớn hở đi theo đằng sau, chỉ là Mặc Lộ Túc vừa mới đi tới cửa thì đột nhiên xoay người lại.
Tân Nhạc: “...”
Này, trước khi xoay người thì nói trước được không, hù chết cô rồi nè?
Sau khi hai người họ ra ngoài, Tân Dương ôm vẻ mặt như đang xem kịch nhìn bọn họ. Mặc Lộ Túc quyết đoán làm như không thấy, vác theo hai cái tai đỏ bừng ngồi xuống trước bàn ăn.
Tân Nhạc ngồi xuống bên cạnh anh, tâm trạng đã khá hơn trước rất nhiều, nhiều đến mức mà ngay cả ba mẹ cô cũng nhìn ra.
Cho nên mẹ Tân cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891077/chuong-2745.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.