Nhưng đã hỏi rồi, có tự ngược đãi đi chăng nữa, cô cũng không muốn thu lại, nên tiếp tục hỏi, “Vậy hồi học tiểu học và cấp hai thì sao?”
Mặc Lộ Túc nhìn ra được cảm xúc mà cô che giấu, tâm trạng cũng tốt hơn, thậm chí khóe miệng còn cong lên.
Sắc mặt Tân Nhạc càng lúc càng khó coi, không phải anh chưa từng yêu sớm sao? Cái vẻ sung sướng kia là sao thế?
Mặc Lộ Túc thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói, “Hồi tiểu học có, mỗi lần ra chơi vào phòng vệ sinh, lúc về sẽ thấy dưới ngăn bàn có phong thư màu hồng với sô-cô-la.”
Hơn thế tình trạng ấy còn kéo dài đến khi anh học cấp ba cơ, bây giờ tính lại, không phải anh chưa từng yêu sớm, mà là bản thân anh không muốn yêu sớm mà thôi.
Sắc mặt Tân Nhạc càng lúc càng tệ, cô rảnh hơi quá, không dưng tự ngược đãi mình.
“Em buồn ngủ rồi, em đi ngủ đây.” Tân Nhạc buồn rầu đứng dậy. Cô cứ hỏi thì người này phải nói hết ra sao? Còn nói rất hồn nhiên như thế chứ, đúng thật là...
Bàn tay nắm lấy cổ tay cô của Mặc Lộ Túc vẫn chưa buông ra, “Nhưng em hỏi anh mà.” Mặc Lộ Túc rất vô tội.
Tân Nhạc quay đầu lại, ánh mắt cô nhìn anh hơi u ám. Em cứ hỏi là anh phải trả lời hả? Người đàn ông này có cần phải thật thà vậy không?
Mặc Lộ Túc chầm chậm buông tay cô ra, “Đi ngủ đi, phòng ngủ chính ở đối diện cầu thang trên tầng hai, đồ đạc bên trong đều mới mua đấy.” Mặc Lộ Túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891059/chuong-2727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.