Mặc Lộ Túc giận rồi, rất giận, giận cực kỳ.
Đây là vấn đề mà Tân Nhạc phát hiện ra trên đường về nhà, vì anh nhắm mắt suốt cả quãng đường, cũng không buồn nhìn cô lấy một cái.
Mãi cho đến khi về đến nhà, Mặc Lộ Túc cũng không chờ cô mà đi lên nhà trước luôn.
Tân Nhạc thay giày, đặt quà lên trên chiếc bàn ngoài cửa, sau đó nhìn cánh cửa phòng ngủ đã bị đóng lại, “Giận gì chứ?” Tân Nhạc nói rồi đã thay xong giày đi vào nhà.
Lúc này người giúp việc đang chuẩn bị bữa trưa, thấy Tân Nhạc vào liền bảo cô đợi một lát.
Tân Nhạc đáp lại một tiếng rồi ngồi xuống sofa ôm điện thoại nói chuyện với Thủy An Lạc.
[Tân Nhạc: Tò mò ghê, tại sao anh ấy lại giận nhỉ?]
[Thủy An Lạc: Hờ hờ...]
[Tân Nhạc: Hờ cái gì?]
[Thủy An Lạc: Vui thôi, cuối cùng tôi cũng có thể phản bác lại anh Sở rồi, xem đi, có người còn đầu gỗ hơn cả em nữa, anh hạnh phúc hơn Mặc Lộ Túc nhiều rồi đấy.]
[Tân Nhạc: QAQ, đừng vậy mà, tôi làm sao chứ?]
[Thủy An Lạc: Chị Hai à, chị không hiểu thật hay là giả vờ không hiểu thế?]
[Tân Nhạc: Thật thật thật sự không hiểu mà.]
[Thủy An Lạc: 囧, bỗng thấy thương đàn anh ghê, sao lại đi thích cái loại ngốc như bà cơ chứ.]
[Tân Nhạc: T-T]
[Thủy An Lạc: Có thể nói chuyện đàng hoàng được không đây?]
[Tân Nhạc: Rõ ràng là tôi đang khóc mà.]
[Thủy An Lạc: Bà đi mượn tiền người khác trước mặt người đàn ông của bà, đã thế còn là một người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891002/chuong-2670.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.