Tuy lần trước mua đặc sản tiêu tiền của anh, nhưng dù sao đó cũng là vì cô muốn xây dựng hình tượng của anh trước mặt mẹ cô.
[Tân Nhạc: Tháng sau tôi trả cho bà.]
Tân Nhạc nhanh chóng nhận được tin nhắn chuyển khoản, nghĩ một hồi cuối cùng vẫn mua cặp cốc thủy tinh kia. Người bán hàng lập tức thay đổi sắc mặt, cười nói hỏi cô muốn quẹt thẻ hay như thế nào?
“Quẹt thẻ đi.” Tân Nhạc nói rồi lấy ví trong túi ra để lấy thẻ.
“Quẹt cái này.”
Tân Nhạc còn chưa nói xong, Mặc Lộ Túc đã đưa thẻ vàng của mình qua.
Tân Nhạc ngẩng phắt lên, xua tay theo phản xạ, “Không cần đâu, không...”
“Tân Nhạc, anh là chồng của em.” Mặc Lộ Túc bỗng nói, nếu cẩn thận nghe kỹ có thể nhận ra sự ấm ức trong đó.
Vừa rồi Thủy An Lạc chụp màn hình gửi lại cho anh xem. Thật ra lúc ấy anh rất tức giận vì anh ở ngay sau lưng cô nhưng cô thà đi mượn tiền người khác cũng không chịu nghĩ tới anh.
Tân Nhạc cúi đầu, thỏ thẻ nói: “Chồng cũ.”
Mặc Lộ Túc: “...”
Nhân viên bán hàng nhìn thấy Mặc Lộ Túc, hai mắt phát sáng, đặc biệt là người ta còn đưa thẻ vàng nữa kìa.
Mặc Lộ Túc không tính chấp nhặt với cô, nếu không anh sẽ tức chết mất.
“Gói luôn cả bộ đĩa thủy tinh ban nãy cô ấy xem lại đi.”
“Anh mua nhiều thế để làm gì?” Tân Nhạc kinh ngạc thốt lên, bộ đĩa đó còn đắt hơn nữa đấy.
Mặc Lộ Túc ôm lấy vai cô, nhìn nhân viên đang vui sướng gói đồ: “Giữ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/891001/chuong-2669.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.