Chương trước
Chương sau
“Uy hiếp tôi đấy hả?” Phong Phong nhàn nhạt nói, “Tôi không phải là đồ chơi trong tay ông, có giỏi thì ông tới luôn đi.” Nói rồi, một tay anh siết chặt lấy lan can.
“Không, không phải uy hiếp, chuyện cá lớn nuốt cá bé vốn tồn tại hiện hữu trong cái giới này. Cậu muốn tiếp tục sinh tồn được ở chỗ này thì phải sống theo nguyên tắc của giới chứ.”
“Vậy sao, vậy thì chắc ông nhìn nhầm rồi, tôi chính là cá lớn đấy.” Nói rồi Phong Phong ngắt luôn điện thoại sau đó gọi điện ngay cho George.
Sau khi George nhận điện thoại lập tức gào lên. “Gì cơ, cái thằng biến thái chết bầm đó gọi cho cậu rồi á?”
“Ừm, anh chú ý một chút, chắc chắn sắp tới lão sẽ giở trò gì đó. Không cần biết thế nào, chỉ cần có tin tức gì về Kiều Nhã Nguyễn, kể cả anh có phải mua thủy quân cũng phải đè hết xuống cho tôi, nếu không được nữa thì bảo bên kia xóa đi. Dù sao thì đây cũng chẳng phải lần đầu tiên họ làm những chuyện thế này.” Phong Phong bực dọc nói, cũng nhờ Sở Ninh Dực nên tin tức về Kiều Nhã Nguyễn cũng chỉ vừa mới được đè xuống một chút, không thể lại để bị bới ra được.
Lão già đó đối xử với anh thế nào anh đều có thể chịu được, nhưng Kiều Nhã Nguyễn thì không được.
George có thể nghe ra sự cáu kỉnh trong giọng nói của Phong Phong, “Ừ, tôi biết rồi, tôi đã liên hệ với bên kia rồi, chỉ có điều cần hơi nhiều tiền một chút, chỉ cần có tin tức gì về Kiều Nhã Nguyễn sẽ lập tức xóa ngay.”
“Tiền không thành vấn đề, cứ phòng cái lão già Jack Tông đó trước đi.” Phong Phong trầm giọng nói.
George đồng ý đáp, “Chuyện tiếp theo cậu đã bàn với Sở tổng chưa? Jack Tông làm việc thận trọng, muốn lấy được chứng cứ của ông ta không đơn giản đâu.”
“Tôi biết rồi, chuyện này tôi tự biết chừng mực.” Nói rồi Phong Phong quay lại nhìn hai mẹ con đang ngủ trên giường, sau đó dập điện thoại.
Jack Tông, lần này tôi sẽ khiến ông có đi mà không có về.
***
Tại bệnh viện, trong phòng bệnh yên tĩnh.
Tân Nhạc dựa bên giường ngủ mất. Mặc Lộ Túc đang nói gì đó với thư ký, thấy cô ngủ rồi liền phất tay bảo thư ký đi trước.
“Tân Nhạc, Tân Nhạc.” Mặc Lộ Túc khẽ gọi hai tiếng, tiếc là Tân Nhạc đã nằm đổ luôn xuống rồi ôm gấu ngủ ngon lành.
Mặc Lộ Túc không nhịn được bật cười thành tiếng, xem ra là buồn ngủ quá rồi, chắc họ toàn nói những điều nhàm chán nên cô không thích nghe nhỉ.
Mặc Lộ Túc đứng dậy đắp chăn cho cô, lại gạt gạt những sợi tóc vương trên trán cô.
Mặc Lộ Túc di chuyển tay xuống phần bụng của cô, nơi đó vẫn bằng phẳng, nếu tính ngày ra thì bé con này cũng chỉ vừa mới được nửa tháng mà thôi.
“Sẽ không sao cả đâu.” Mặc Lộ Túc khẽ nói, không biết là để nói cho cô nghe hay nói cho mình nghe. Hai người họ đã trải qua quá nhiều quá nhiều chuyện rồi, mong rằng lần này ông trời có thể đối xử tốt với họ hơn một chút.
“Cốc cốc cốc...”
Có người gõ cửa phòng bệnh, Mặc Lộ Túc ngẩng lên. Sau khi nhìn thấy người trước cửa liền đứng dậy đi về giường của mình, “Bác sĩ Triệu, phiền bác sĩ lại phải chạy một chuyến rồi.”
Bác sĩ Triệu mỉm cười, lúc vào tay vẫn còn đang cầm đơn thuốc.
Mặc Thị cũng có khoa Sản, nhưng rõ ràng Mặc Lộ Túc không hề tin tưởng khoa Sản của bệnh viện nhà mình, đặc biệt anh còn vừa mới xử một đống người ở khoa đó xong.
“Không phiền gì đâu, đây là đơn thuốc mới, chờ đứa nhỏ được đủ hai mươi ngày, tôi sẽ lại kiểm tra cho cô ấy một lần, tới lúc đó sẽ lại đổi phương thuốc mới tiếp.” Bác sĩ Triệu nói tiếp, “Tôi cũng mong là bác sĩ Tân có thể giữ lại được đứa nhỏ này.”
Mặc Lộ Túc lại cảm ơn lần nữa rồi mới tiễn bác sĩ Triệu, sau đó cầm đơn thuốc cẩn thận xem một lượ.
Tân Nhạc ngủ một giấc, lúc cô tỉnh dậy đã là buổi chiều. Cô ngẩn ngơ ngồi trên giường, như thể nhất thời không biết mình đang ở đâu vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.