Chương trước
Chương sau
Liều Nhã Nguyễn không nhịn được lườm anh một cái, “Em bị chửi thành kẻ thứ ba mà em đã nói gì chưa?”
Phong Phong lật người lại, đè cô xuống, “Vậy để anh bù đắp cho em nhé?” Dù sao thì chuyện này anh cũng không có ý kiến gì đâu.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Tên này đúng thật là...
Phong Phong hôn lên môi cô, “Vợ à, sinh thêm cho anh một đứa nữa đi.”
Kiểu Nhã Nguyễn nghe vậy liền đẩy anh ra, tránh đi nụ hồn của anh, “Bớt bớt đi, tháng sáu còn chưa biết phải làm thế nào đây này, giờ còn sinh con cái gì nữa?”
“Vậy cũng làm gì có quy định lính thì không thể sinh con đâu.” Phong Phong bất mãn nói, “Quốc gia giờ cho sinh hai đứa rồi, em phải hưởng ứng chính sách của đất nước chứ.”
Kiểu Nhã Nguyễn: “...” Má nó, chuyện này thì liên quan quái gì tới chính sách quốc gia chứ?
Kiều Nhã Nguyễn đẩy Phong Phong ra, “Tự đi mà sinh, trong vòng hai năm tới em không có ý định sinh con.”
Phong Phong nắm chặt lấy cánh tay cô, không cho cô bỏ đi, tay còn lại kéo chăn chùm cả hai người lại, “Em sinh là được, anh nuôi, đảm bảo không bắt em nuôi đâu.”
“Ưm... Đừng... Phải mang thai gần mười tháng đấy, anh mang thai cho em nhé, Phong Phong, con mẹ nó anh dừng ngay...”
“Bà xã, vợ yêu, cục cưng à, Tiểu Bất Điểm có một mình cô đơn lắm.”
“Nó mở một mình cái rắm gì... ưm... Phong...”
Tiểu Bất Điểm chớp mắt đứng ngoài cửa, bé chỉ quay lại lấy gấu bông của bé thôi mà, rốt cuộc thì ba mẹ đang làm gì thế này?
Mẹ Phong vội chạy tới bế Tiểu Bất Điểm đi mất, tiện thể còn đóng cửa lại, hai cái đứa này thật là...
“Bà ơi, ba mẹ con đang làm gì thế, tại sao lại phải chùm chăn thế ạ, không nóng sao?” Tiểu Bất Điểm thắc mắc.
“À, chắc vì ba mẹ con không bật điều hòa nên bị lạnh đấy.” Mẹ Kiều xấu hổ giải thích, “Bé ngoan của bà đi ngủ nhé, mai rồi qua lấy gấu được không.”
Tiểu Bất Điểm vẫn cảm thấy khó hiểu, vừa rồi lúc bé vào có thấy lạnh đầu.
Trong phòng ngủ, Kiều Nhã Nguyễn vùng ra khỏi chắn, “Vừa rồi có phải Tiểu Bất Điểm có quay lại không?”
“Đâu có.” Phong Phong trợn mắt nói dối, tất nhiên là anh cũng nghe thấy, nhưng lúc này mà nói thật cho vợ anh biết, chắc chắn Cô sẽ đạp anh xuống khỏi giường, cho nên Phong Phong quyết định lại chùm chăn vào.
“Nào!!! Anh từ từ thôi thì chết được à.” Kiểu Nhã Nguyễn tức giận nói, nhưng âm thanh lúc này đã xen lẫn cả tiếng thở dốc.
Ánh trăng ngoài cửa sổ dần trở nên mờ mịt, như muốn né tránh sự nhiệt tình trong căn phòng của hai người.
Trong phòng bệnh ở bệnh viện.
Lúc Tân Nhạc tỉnh dậy thì thấy Mặc Lộ Túc đang nằm ngủ cạnh cô chứ không nằm trên giường của anh.
Tân Nhạc phải dừng lại một lúc mới nhớ ra được tối nay đã xảy ra chuyện gì, nghĩ vậy cố liền trở nên thất thần.
Hình như cảm nhận được Tân Nhạc tỉnh lại nên Mặc Lộ Túc cũng mở mắt ra, “Tỉnh rồi à, còn thấy khó chịu ở đâu nữa không?”
Tân Nhạc từ từ ngoảnh lại nhìn anh, cuối cùng lắc đầu, “Anh đi nghỉ đi, em không sao đâu.”
Đấy, lúc nào cô cũng nói như thế cả.
Mặc Lộ Túc ngồi dậy, đỡ cổ dựa vào gối cho chắc, “Em có muốn ăn gì không, anh bảo người đi mua cho em nhé.”
Hom?
Tân Nhạc nhíu mày, nhìn Mặc Lộ Túc trước mặt, cuối cùng lắc đầu, “Em không đói.”
Mặc Lộ Túc thấy hơi hụt hẫng, nhưng lần này anh không bỏ đi mà nắm lấy cánh tay cô, “Tân Nhạc, chúng ta sắp tái hôn rồi.”
Tân Nhạc bỗng sững ra, chuyện này họ vẫn không hề nhắc tới, sao giờ anh lại nhắc tới làm gì?
“Anh không sao đấy chứ?” Tần Nhạc thắc mắc hỏi.
Mặc Lộ Túc hoi rũ mắt, nhưng rồi anh lại ngẩng lên ngay, “Tân Nhạc, lần trước em mang thai, ngày nào cũng tỉnh dậy lúc nửa đêm là để làm gì thế?” Mặc Lộ Túc hỏi rất nghiêm túc. Câu hỏi này của anh lại khiến Tân Nhạc giật mình thêm lần nữa.
Anh... bị cái gì đã kích hả?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.