Sự tự trách dường như muốn chôn vùi anh ngay trong một tích tắc.
Cô đang khó chịu như vậy mà anh lại nỡ lòng rời khỏi đây. Tân Nhạc khó chịu nên co ro trong lòng Mặc Lộ Túc như một quả bóng nhỏ, môi vẫn liên tục mấp máy nhưng lại không biết được là cô đang nói cái gì.
Mặc Lộ Túc không chịu nổi sức nặng của cô nên cũng ngồi luôn xuống đất, có thể để cô dựa vào cho dễ chịu hơn một chút.
“Tân Nhạc, anh xin lỗi.” Mặc Lộ Túc khẽ nói bên tai cô, nhưng lại như không quan tâm xem cô có thể nghe thấy hay không.
Hộ lý đặc biệt vẫn đứng ở cửa, không nhịn được phải lắc đầu.
Tân Nhạc vẫn khó chịu ngã vào lòng Mặc Lộ Túc. Tới lúc cô mệt quá thiếp đi rồi mới dừng lại được, Mặc Lộ Túc nhờ hộ lý đỡ lấy Tân Nhạc đưa cô lại về giường.
Sau đó anh lại bảo hộ lý lau người cho cô, còn anh thì vẫn ngồi trên giường nhìn.
[Phụ nữ lúc bị bệnh cũng chẳng khác gì phụ nữ lúc mang thai cả.]
Câu nói của bác sĩ Lưu vẫn cứ văng vẳng bên tai anh, thế có nghĩa là giờ cô đã khó chịu đến mức muốn bùng nổ hết ra, nhưng lại vẫn cứ nói với anh là không sao, vậy mà anh thậm chí còn bỏ cô lại một mình nữa.
Quả nhiên anh vẫn cứ đốn mạt giống như trước đây vậy.
Thấm Tâm Viên.
Thủy An Lạc ăn cơm mà cứ buồn bực không vui mãi, lúc bị Sở Ninh Dực đập đập mấy cái vào bát mới hoàn hồn lại.
Bánh Bao Đậu ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890957/chuong-2625.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.