Lúc Tân Nhạc ngủ khóe miệng cong lên, Mặc Lộ Túc lại mở mắt.
Anh học theo bộ dạng của Tân Nhạc nhìn cô, nhìn mi mắt, cánh mũi, bờ môi, từng đường nét trên gương mặt của cô, từng chút một đong đầy mắt anh, chảy vào tim anh.
Nếu Thủy An Lạc ở đấy, chắc sẽ lại nói: Hai đồ ngốc này, chỉ biết dây dưa lẫn nhau.
Nhưng ai có thể phủ nhận được dây dưa không phải là một loại hạnh phúc đây?
Chí ít, cô ấy vẫn còn ở bên cạnh anh, chỉ cần quay lại là anh có thể nhìn thấy.
Sở Ninh Dực đi cả đêm để trở về. Thủy An Lạc mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy anh thay quần áo chui vào phòng tắm, sau đó bắt đầu tắm, không hiểu sao cô lại cảm thấy tâm trạng của anh không tốt, chỉ hận không thể dán mấy chữ tâm trạng của ông đây không tốt, đừng chọc ông quanh người.
Sở Ninh Dực tắm rửa xong liền bước ra ngoài. Thủy An Lạc vẫn nhắm mắt, anh vốn chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, lúc này liền cẩn thận bò lên giường, không muốn quấy rầy Thủy An Lạc.
Có điều anh vừa nằm xuống, người bên cạnh đã chui tọt vào trong lòng. Sở Ninh Dực sửng sốt một lúc, sau đó liền ôm lấy cô: “Đánh thức em à?“.
Thủy An Lạc khịt mũi một cái, buồn bực nói: “Chỉ kém nước đeo một cái còi trên người anh, báo cho người ta biết anh không vui nữa thôi, em có thể không tỉnh sao?” Thủy An Lạc nói, mở mắt, ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Lần này không thuận lợi à?”
“Không phải.” Sở Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890950/chuong-2618.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.