Mân Hinh lo lắng nhìn Kiều Nhã Nguyễn, cô miễn cưỡng nở một nụ cười.
Tiểu Bất Điểm giống như biết mẹ không vui, chạy đến rúc vào lòng mẹ.
Kiều Nhã Nguyễn ôm chặt lấy cô bé, sau đó hôn lên gương mặt nhỏ bé của con gái một cái, lúc định xem máy tính thì bị Thủy An Lạc giật lấy, “Đừng xem, bực mình.”
Kiều Nhã Nguyễn dùng một lúc, dựa vào lưng ghế, “Tao có thể tưởng tượng ra được.”
Những lời mắng chửi cô sẽ khó nghe đến thế nào.
Thủy An Lạc quay lại nhìn cô một cái. Cảm giác này có hiểu, trước đây cô cũng từng bị mắng, tình trạng cũng không khác gì lúc này.
“Tân Nhạc gọi điện đấy.” Thủy An Lạc vừa viết vừa nói.
“Cô ấy chăm sóc tốt bản thân mình được rồi. Chuyện của cô ấy với đàn anh tự cô ấy còn chưa suy nghĩ rõ ràng kia kìa.” Kiểu Nhã Nguyễn cười mắng một tiếng.
“Tao cũng bảo vậy.” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.
“Mày đang viết cái gì đấy? Chửi người à?”
“Sao lại thế được, tao mà lại phải đi làm cái chuyện có tố chất như thế à?” Thủy An Lạc cố ý nói ngược lại, cười híp mắt nhìn Kiểu Nhã Nguyễn, “Là một người dân chính thống, tạo muốn nói cho bọn họ biết, đừng có đối đầu với đạo đức nhân luân con người mấy nghìn năm qua của tổ tông chúng ta, làm kẻ thứ ba đương nhiên đáng ghê tởm, nhưng nhân dân chúng ta không thể chấp nhận nhất là hai chữ loạn luân.”
Kiều Nhã Nguyễn nhướng mày, “Sao trước kia mày không đi học tiếng Trung mà học Y làm gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890948/chuong-2616.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.