“Người ta trước khi vào quân đội đã yêu nhau rồi, chẳng lẽ ông còn bắt người ta chia tay để nhập ngũ?” Thủy Mặc Vân nói.
“Cũng đúng, tôi thấy Sư Hạ Dương nói cũng có lý, bất kể chuyện lần này là nhắm vào chúng ta hay là Phong Phong thì cô ấy vẫn là người bị lợi dụng, lão Hạ, ông cũng đừng trút giận lên cô ấy nữa.” Một vị thiếu tướng khác nói.
Sau khi ra khỏi phòng họp, Kiều Nhã Nguyển ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, đầu óc rối loạn.
Sư Hạ Dương vỗ vỗ vai cô, “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, sẽ không sao đâu.”
Kiểu Nhã Nguyễn quay đầu lại nhìn về phía anh ta, sau đó gật đầu, “Tôi không sao, chỉ đang nghĩ chắc tôi và Phong Phong bát tự không hợp thôi.”
“Để tôi đưa cô về.”
Kiều Nhã Nguyễn không từ chối, vừa hay Tiểu Sư Niệm cũng đang ở bên kia, anh ấy có thể tiện đường đón con bé về luôn.
Trên đường về Kiều Nhã Nguyên nhận được điện thoại của mẹ, hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà giờ trước cửa nhà họ toàn phóng viên.
Kiều Nhã Nguyện sửng sốt một lúc, vội vàng nói: “Mẹ, ba mẹ đừng mở cửa, mẹ với ba đừng ra ngoài, một lát nữa con sẽ quay về.”
Nói xong, Kiều Nhã Nguyễn cúp máy, lo lắng nhìn về phía Sư Hạ Dương: “Đám phóng viên đến nhà tôi rồi, giờ tôi phải về nhà.”
“Gọi điện cho Phong Phong, bảo cậu ta xử lý, bây giờ cô về đó chỉ khiến mọi chuyện càng tệ hơn thôi.” Sư Hạ Dương lý trí nói.
“Nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì hết, lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890947/chuong-2615.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.