Tiểu Mã chuyển máy cho Thủy Mặc Vân. Ông vừa bước ra khỏi phòng làm việc, bên trong còn có mấy đại tá thiếu tướng đang ngồi.
“Lạc Lạc.”
“Ba.” Thủy An Lạc vội vàng nói, “Nhã Nhã nó...”
“Chuyện này con đừng tham gia vào, con cũng không lo được đầu, bên này còn đang chờ Kiều Nhã Nguyễn tới.” Thủy Mặc Vân ngắt lời con gái mình.
“Nhưng ba à, những gì báo chí đưa tin đều là linh tinh hết.” Thủy An Lạc vội vàng nói.
“Ba biết, không phải chuyện gì to tát đầu, con đừng quan tâm nữa, nghe lời ba.” Thủy Mặc Vân trấn an con gái.
Thủy An Lạc mím môi cúi đầu, ánh mắt đầy vẻ lo lắng.
Thủy Mặc Vân lại vỗ về cô mấy câu, sau đó mới cúp máy.
Lúc này Cố Tiểu An cũng vừa mới cúp điện thoại, “Tôi vừa hỏi ba chồng tôi giúp cô rồi, ông ấy cũng đọc được tin tức, hơn nữa còn là tin quốc tế. Lăng Phong hay Sở Ninh Dực cũng khó mà áp chế được, chuyện này ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến quân đội. Ba chồng tôi bảo, quân nhân và minh tinh vốn là hai quần thể khó mà trao đổi với nhau được.”
Thủy An Lạc tựa vào ghế thở dài một tiếng. Ở thành phố A thì Sở Ninh Dực có thể tự làm được, nhưng đã lên đến tầm quốc tế rồi, anh ấy không phải Thượng Đế, cũng không phải chúa tể của thế giới này, có thể làm gì được đây?
Cổ Tiểu An vươn tay kéo cánh tay của Thủy An Lạc: “Cô cũng đừng lo lắng quá, chúng ta thử nghĩ cách xem. Giờ việc quan trọng nhất là phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890943/chuong-2611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.