“Chắc mọi người không biết, chồng tôi không thích có phóng viên đâm chọc trước mặt tôi. Tôi nghĩ anh Sở Ninh Dực cũng có suy nghĩ như vậy. Nhưng mọi người yên tâm, tôi chỉ mới bảo chồng tôi kiện mấy người phóng
viên vừa đặt câu hỏi lúc nãy thôi, không liên quan gì đến tòa soạn của mấy người hết. Còn tòa soạn của các người có cứu được các người hay không thì tôi cũng không biết.” Cố Tiểu An nói rồi vươn tay cầm lấy tay Thủy An Lạc, thấy sắc mặt của mấy nữ phóng viên kia tái nhợt, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Tiết trời lại quang đãng, Thủy An Lạc và Cố Tiểu An ôm bọn trẻ xuống bậc thang, quả nhiên không kẻ nào dám tiếp tục bám theo nữa.
“Phải rồi.” Cố Tiểu An nói, quay lại nhìn đám phóng viên kia, “Sở Lạc Nhất là con gái nuôi của tôi, cho nên nếu tôi thấy bất cứ tin tức gì về mắt tím hay trời sinh dị dạng, tôi nghĩ, cho dù là Sở Ninh Dực hay là chồng tôi, các người đều không chọc nổi đâu.”
Cố Tiểu An đe dọa xong liên quyết đoán xoay người bước đi.
Hai người bỏ lại một đám phóng viên mặt mày mù mịt cũng không dám động đậy đứng trong gió rét.
Lúc này tâm trạng của Bánh Bao Đậu cũng đã dịu xuống, thân mình nhỏ bé mềm oặt tựa vào trong lòng Thủy An Lạc, bé rất khó chịu.
Tài xế của Cố Tiểu An là do Sở Lăng Phong đặc biệt tìm cho cổ. Lúc này hai người đang ngồi ở đằng sau, Cố Tiểu An gọi điện cho Sở Húc Ninh, bảo nhóc đưa hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890942/chuong-2610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.