Trong bóng tối, Tân Nhạc nhịn không được thở dài, quả nhiên là cô đòi hỏi quá nhiều rồi. Trái tim thiếu nữ gì gì đó mà gặp phải người đàn ông này thì thôi cũng quẳng luôn đi.
Khỏi phải bàn tới lãng mạn gì đó luôn.
Tân Nhạc nghĩ nghĩ cuối cùng cũng hiểu rõ ràng, sau đó lại ôm gối đầu từ từ chìm vào ngủ.
Đến tận nửa đêm Mặc Lộ Túc vẫn chưa ngủ được. Anh trằn trọc nhưng lại không hiểu vì lý do gì, sau nửa đêm nhờ vào tác dụng phụ của thuốc anh mới có thể nặng nề thiếp đi.
Nửa đêm Tân Nhạc thức dậy thay thuốc cho Mặc Lộ Túc, sau đó chui về chăn của mình thì lại không ngủ được nữa, thế nên cô cầm di động rồi len lén chui trong chăn gửi tin nhắn.
[Tân Nhạc: Tôi cảm thấy như đang tự hành hạ mình ý.]
[Thủy An Lạc: Đây không phải là tự hành hạ, là thiểu năng.] [Tân Nhạc: Má, sao bà vẫn còn thức vậy, lại đi ngoài à?]
[Thủy An Lạc: Phắn, phắn, đừng có rủa tôi, hoàng tử nhà tôi đang sốt, tôi đang phải trông đây.]
[Tân Nhạc: Chuyện gì thế? Mẹ ghẻ là bà ngược đãi thằng nhỏ hả?]
[Thủy An Lạc: Hôm nay bà bị ẩm đầu à? Sao cứ thích chọc ngoáy tôi vậy? Tôi ngược đãi thằng bé lúc nào. Chiều nay Tiểu Bất Điểm với Bánh Bao Đậu mở nước lạnh nghịch trong nhà tắm. Hoàng tử nhà tôi vì muốn cứu hai đứa nhóc ngu ngốc đó mà ướt nhẹp cả ngời, buổi tối cứ thế vinh quang phát sốt luôn.)
[Tân Nhạc: Một bên là vợ một bên là em gái, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890919/chuong-2587.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.