Tiền Thủy An Lạc đi rồi, Tân Nhạc quay đầu nhìn về phía phòng bệnh rồi lại cúi đầu sờ bụng của mình: “Bảo Bảo, chuyện của ba mẹ đều trông cậy vào con rồi, con phải kiên cường lên nhé.”
Tân Nhạc đứng bên dưới thêm một lát rồi đi lên lầu. Mẹ cô đã về nhà. Bác sĩ Triệu và bác sĩ Cừu cũng đã đi rồi, chỉ còn một mình bác sĩ Lưu còn nán lại như đang muốn nói gì đó với Tân Nhạc, thế nhưng khi ông nhìn Mặc Lộ Túc thì cuối cùng vẫn im
lặng.
Tân Nhạc hơi tò mò, cô cởi áo lông xuống, bên trong là quần áo bệnh nhân, cô cũng vinh quang được mặc bộ quần áo này. Phòng bệnh của Mặc Lộ Túc còn được đặc cách thêm một chiếc giường nữa, coi như là giúp Tân Nhạc chuẩn bị nằm viện.
Tân Nhạc chỉnh điều hòa lên cao hơn một chút rồi nhìn Mặc Lộ Túc. Cô muốn nói đến chuyện tái hôn nhưng lời ra đến đầu mối lại đột nhiên thay đổi: “Chuyện đó... hay là cứ tăng liều lượng thuốc lên đi! Em cảm thấy em vẫn có thể chịu được, hơn nữa con cũng có thể chịu được!”
“Em sẽ rất đau đớn.”
“Đau dài không bằng đau ngắn mà anh.” Tân Nhạc ngồi khoanh chân trên chiếc giường cách anh một khoảng bằng cái bàn con. Cô chống cằm nhìn Mặc Lộ Túc: “Em có thể kiên trì được.”
Mặc Lộ Túc trầm mắt nhìn cô, cô có thể chịu đựng được nhưng anh thì không.
Tân Nhạc với qua đặt tay mình lên cánh tay bị thương của anh: “Em nói thật đấy, chuyện của Thiên Tâm em đã có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890917/chuong-2585.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.