Cuộc phẫu thuật của Mặc Lộ Túc kết thúc sau tám tiếng đồng hồ đằng đẵng. Bác sĩ đi ra thở phào một hơi. May mà lúc bị đâm, Mặc Lộ Túc vẫn có ý thức bảo vệ lấy đầu mình, không làm bị thương ở đầu, nhưng xương cổ tay, xưng ngực và chỗ xương sườn thì đều bị thương cả, có chăm sóc nửa năm cũng chưa chắc đã bình phục hoàn toàn được.
Với Tân Nhạc mà nói thì người còn sống đã là câu trả lời tốt nhất rồi, đừng nói là nửa năm, có phải hầu hạ anh cả đời cô cũng chịu.
Thủy An Lạc vỗ vỗ vai cô, khẽ nói: “Không sao nữa rồi, anh ấy không nỡ bỏ mặc bà ở lại đâu.”
Mặc Lộ Túc được đưa tới phòng bệnh thường. Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực cũng về, chỉ là họ không ngờ còn chưa ra khỏi viện đã thấy Mặc Doãn.
Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, sao người này lại về đây?
“Thằng bé thế nào rồi?” Mặc Doãn hỏi thẳng.
Sở Ninh Dực ôm lấy vợ mình, quay lại nhìn vào trong, cười khẩy một tiếng rồi lại ôm vợ mình rời đi.
Thủy An Lạc thầm nghĩ, đàn anh trở nên như vậy nhất định là có liên quan tới ba anh ấy, thừa nhận tình cảm của mình thật sự khó đến vậy sao?
Mặc Doãn thấy hai người đi rồi liền vào phòng bệnh. Lúc này người nhà họ Tân đều đang ở đây, Mặc Doãn đi vào lại giống như một người ngoài vậy.
Tân Nhạc đứng dậy khỏi giường, ngoảnh lại nhìn Mặc Doãn. Mặc Doãn cũng đang đánh giá cô. Ông ta từng gặp cô gái này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890880/chuong-2548.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.