Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn Thủy An Lạc, chuyện này làm sao mà anh biết được.
Tuy không biết là tại sao nhưng Thủy An Lạc vẫn gửi tin nhắn cho Tân Nhạc.
[Thủy An Lạc: Tối nay đàn anh có tới ăn cơm, trước khi đi có bảo tôi nhắn nói xin lỗi bà.]
Lúc này Tân Nhạc đang vô cùng không khí phách mà làm bữa khuya cho ai đó.
Nghe thấy tiếng điện thoại rung, cô lau tay rồi cầm điện thoại lên, lại đá Tân Dương đang xem tivi một cái, “Ôm chăn ra đây, tối này em trải đệm ra phòng khách mà ngủ.” Nói rồi Tân Nhạc liền mở tin nhắn mà Thủy An Lạc vừa gửi cho mình ra xem.
Nhưng khi nhìn thấy ba chữ cuối, cô liền bị trượt tay, điện thoại suýt thì rơi luôn xuống đất.
Anh ấy nói gì cơ?
Xin lỗi cô!
Tân Nhạc bỗng cảm thấy muốn cười, tất cả mọi chuyện tối qua chẳng qua cũng chỉ là một lời xin lỗi thôi sao?
Cô vì anh mà không tiếc việc khiến ba mẹ đau lòng, cái cô nhận được lại chỉ có hai chữ “xin lỗi” này.
Đúng là nực cười thật.
Còn cô thì sao?
Lúc này vẫn còn đang muốn làm bữa khuya cho anh!
Đúng là ngu xuẩn hết mức mà!
Tân Nhạc nghĩ rồi hít sâu một hơi, “Mau ngủ đi, chị đi ngủ đây.”
Tân Dương tò mò nhìn bà chị bỗng thay đổi thái độ của mình, tới tuổi mãn kinh rồi à?
Hay bà dì tới?
Sao thay đổi thái độ nhanh vậy.
Tân Nhạc quay lại phòng ngủ nằm thẳng cẳng ra giường, hai mắt vô thần nhìn trần nhà.
Xin lỗi, xin lỗi, xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890828/chuong-2496.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.