Mùng một Tết, Tân Nhạc nằm ở nhà cả ngày.
Mãi cho tới tận tối, lúc Thủy An Lạc gọi điện thoại tới bảo cô tới nhà ăn cơm, Tân Nhạc mới phản ứng lại được.
“Thôi không đi đâu, nhà tôi còn cả một tủ sủi cảo đây này.” Tân Nhạc nằm trên giường, vẫn nhìn trân trân trần nhà, cả ngày hôm nay cô không có bất cứ tin tức gì của anh rồi.
Không có một chút tin tức nào của anh cả!
Ban đầu Tân Nhạc còn có vẻ hơi hồi hộp, giờ lại thành bộ dạng oán phụ rồi.
Má nó, ăn no rồi chạy, coi cô là cái gì chứ?
“Sao thế, học Lão Phật Gia lấp đầy tủ bằng sủi cảo đông lạnh à, hay là vì cảm thấy tự mình nặn sủi cao xấu quá nuốt không trôi?” Thủy An Lạc đứng ngoài ban công, một tay day day bả vai đau nhức của mình.
Tân Nhạc: “...”
Vấn đề là đây không phải là sủi cảo cô mua, ok?
Nhưng cô lại không thể nói với Thủy An Lạc chuyện xảy ra tối qua được, thế nên đành phải giữ im lặng.
“Một mình bà đón Tết ở nhà chán lắm, qua nhà tôi đi.” Thủy An Lạc lại nói.
Tân Nhạc muốn nói không chỉ có mỗi mình cô.
Nhưng không thể nói được, không thể nói được!
“Một mình thích chứ, lúc nào đói thì dậy ăn thôi.” Tân Nhạc hừ một tiếng, “Không giống như ai đó, giờ chắc sắp mệt như chó rồi hả.”
“Tạm biệt, kéo vào danh sách đen để không bao giờ gặp lại nữa nhé.” Nói dứt lời, Thủy An Lạc liền dập điện thoại luôn, chỉ còn lại tiếng cười ngây ngốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890826/chuong-2494.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.