Hà Tiêu Nhiên khẽ cong khóe môi lên, “Mấy ngày nay con bé này cũng chịu nhiều mệt nhọc. Chuyện hậu sự của mẹ con bé làm rất chu đáo, cũng không hề tỏ ra bất mãn vì Tết nhất đến.”
Sở Mặc Bạch nhìn vợ mình.
Hà Tiêu Nhiên vòng qua giường vén chăn chui vào, dựa vào lòng Sở Mặc Bạch, “Em không thể không thừa nhận mắt nhìn người của Ninh Dực từ trước đến giờ chưa bao giờ sai cả. Con gái thời đại này rất ít đứa có thể làm được như con bé lắm.”
“Ngủ đi thôi, những lời này em nói Lạc Lạc, chắc con bé sẽ vui lắm đấy.” Sở Mặc Bạch khẽ nói với vợ mình.
***
Sáng sớm mùng một, Thủy An Lạc vừa đặt lưng xuống được khoảng ba tiếng đã bật dậy, lại bị Sở Ninh Dực lôi lại, “Ngủ thêm một lát nữa đã.”
“Hôm nay là mùng một, phải dậy sớm, để em đi nấu sủi cảo, mau dậy đi. Tuy không phải đi chúc Tết nhưng vẫn phải chúc Tết ba mẹ chứ, còn phải gọi điện cho ba mẹ em, rồi còn chuẩn bị bảy ngày cho bà, nhiều việc lắm.” Thủy An Lạc nằm bò trên ngực Sở Ninh Dực, thở dài nói, “Dậy đi nào.”
“Mấy nay em bận bịu xoay như chong chóng rồi, nghỉ một ngày sẽ không ai nói gì em đâu.” Người khác không thương nhưng Sở Ninh Dực vẫn thương vợ mình chứ. Mấy hôm nay gần như cứ đặt lưng xuống giường là cô đã ngủ rồi, nhưng chỉ động một tí thôi là lại bị tỉnh.
Thủy An Lạc tì mạnh xuống ngực Sở Ninh Dực để ngồi dậy, “Để em đi nấu sủi cảo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890824/chuong-2492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.