Tại sao lại quay lại?
Vì anh.
Nhưng em nói rồi, anh vẫn sẽ đẩy em đi không phải sao?
“Em... ôi...”
Tân Nhạc còn chưa dứt lời đã bị người đàn ông có vẻ cáu giận phía trên mình hung hăng hôn lấy.
Nụ hôn của anh cứ như phát điên lên vậy.
Nó giống như tâm trạng điên cuồng của anh ngay lúc này.
Tân Nhạc vùng vẫy một hồi lại phát hiện người đàn ông kia không cho cô không gian để giãy giụa. Trên người anh có mùi thuốc khử trùng rất nặng, nhưng cô lại không cảm thấy gay mũi mà ngược lại còn thấy nó rất thơm.
Đây là mùi hương thuộc về anh.
Cô biết lúc này Mặc Lộ Túc đang đánh mất lý trí, hoặc có lẽ ngay chính anh cũng không biết là mình đang làm gì, nhưng cuối cùng cô không những không vùng ra mà ngược lại còn ôm lấy cổ anh, điên cuồng đáp trả lại nụ hôn của anh.
Điên rồi cũng tốt, phát cuồng lên cũng được.
Ít nhất thì giây phút năm mới này đây, trừ anh ra, cô cũng không muốn nghĩ về điều gì khác nữa.
Tiếng pháo hoa và đèn giăng đầy trời chiếu sáng cả bầu trời đêm thành phố A.
***
Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực đứng trong sân nhìn. Sở Ninh Dực sợ cô bị lạnh nên bọc cô trong chiếc áo khoác của mình, chỉ để lộ ra mỗi gương mặt bầu bĩnh của cô.
“Em nhớ các con rồi.” Đây là lần đầu tiên cô không đón Tết cùng tụi nhỏ.
Sở Ninh Dực hôn lên trán cô một cái rồi khẽ thì thầm vào tai cô, “Em còn có anh mà.”
Thủy An Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890823/chuong-2491.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.