Chương trước
Chương sau
Thiều Khanh có chút phong thái giống Sở Ninh Dực, tuy rằng chưa được trầm ổn trưởng thành như Sở Ninh Dực, nhưng có thể thấy cũng là rồng giữa biển người.
“Người vừa qua đời cũng là bà ngoại tôi, mẹ của tôi và mẹ của Lộ Túc là chị em.” Thiều Khanh giới thiệu qua về mình một chút, sau đó lại nói: “Lúc nãy Lộ Túc nhận được một tin nhắn, sau đó cậu ấy nói với tôi là cậu ấy không còn gì nữa rồi. Tôi nghĩ, tin nhắn đó là do cô Tân gửi đúng không?”
Bàn tay đặt trên bàn của Tân Nhạc thoáng siết chặt, tin nhắn đó là tin nhắn chuyển lại tiền cho anh, cũng là minh chứng cô muốn quyết tâm dứt bỏ hoàn toàn đối với anh.
Nhưng cô thực sự không ngờ bà ngoại của Mặc Lộ Túc lại qua đời vào lúc này.
Không còn gì cả?
Cô thực sự không dám tưởng tượng anh đã dùng tâm trạng, dùng biểu cảm thế nào để thốt ra câu này.
“Tôi...”
“Cô Tân, dì tôi qua đời sớm, cho nên Lộ Túc từ nhỏ đã không giống tôi với anh Cả, nếu cô thực sự quyết định buông tay thì đừng nên xuất hiện trước mặt nó nữa.” Thiều Khanh mặt mày đầy vẻ nho nhã nhưng lời nói ra lại vô cùng khiến người ta tổn thương.
Tân Nhạc cúi đầu, không kìm được tự giễu trong lòng, đúng vậy, không phải cô đã quyết định buông tay rồi hay sao?
Tại sao khi bị người khác nói ra, cô lại thấy ấm ức thế này chứ?
“Tôi nói chuyện có thể gây tổn thương cho người khác, nhưng cô Tân có nghĩ không nên lửa cháy đổ thêm dầu vào lúc này không?” Thiều Khanh vẫn không hề khách khí nói.
“Tôi không biết.” Tân Nhạc thấp giọng đáp. Cô không biết Viện trưởng lại mất vào lúc này, nếu biết, sao cô có thể gửi tin nhắn kia được?
“Nếu như cô không có ý định quay lại bên cạnh cậu ấy thì cứ tiếp tục giả bộ như không biết đi. Cậu ấy đã phải chịu quá nhiều đau khổ rồi. Tôi biết lúc cô ở bên cậu ấy cũng đã chịu không ít thiệt thòi, coi như là hòa nhau đi được không.” Thiều Khanh nói, đứng dậy nhìn Tân Nhạc vẫn đang cúi gằm.
Cô siết chặt tay, quay về bên cạnh anh ấy sao?
Cô chưa từng nghĩ tới điều này.
Nhưng chuyện này, cô phải giả bộ không biết thế nào đây.
“Trước khi bà ngoại lâm chung vẫn chỉ đau đáu chuyện của Lộ Túc. Hơn nữa, lần này bà bị tắc nghẽn cơ tim cũng là vì chuyện của cô. Cô Tân, nếu không phải vì Lộ Túc, chuyện này cả tôi và anh cả đều sẽ không bỏ qua đâu.” Thiều Khanh nói rồi liền xoay người bước nhanh đi.
Tân Nhạc không hiểu người này có quyền gì mà chỉ trích cô?
Chuyện này liên quan gì tới cô chứ?
Nhưng cô lại không thể lờ đi bóng lưng vừa mới nhìn thấy khi nãy, một bóng lưng đã bị bao phủ bởi bi ai và lạc lõng.
Lúc Thủy An Lạc đến nơi, Tân Nhạc vẫn đang ngồi ở đình nghỉ chân. Sở Ninh Dực đã đi xử lý xong chuyện hậu sự của bà nội, ba đứa nhóc cũng đã được chú Sở đưa về nhà.
Thủy An Lạc bước qua ngồi xuống bên cạnh bạn mình, “Tôi vừa nhìn thấy em họ của Ninh Dực, cậu ấy nói gì với bà thế?”
Tân Nhạc ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc, thấp giọng nói, “Trưa nay tôi đã chuyển tiền trả cho Mặc Lộ Túc rồi.”
Toàn thân Thủy An Lạc cừng đờ lại, cô nhìn Tân Nhạc với ánh mắt không thể tin nổi.
“Tôi tàn nhẫn lắm đúng không, vào lúc bà ngoại anh ấy qua đời, lại đâm một dao vào tim của anh ấy.” Tân Nhạc thấp giọng nói, “Nếu như trong lòng anh ấy còn có tôi...”
Câu cuối cùng, cô nói rất nhỏ.
Nhưng Thủy An Lạc vẫn nghe thấy được.
Nếu như trong lòng Mặc Lộ Túc còn có Tân Nhạc, thì có lẽ sự tổn thương mà một dao này mang đến cho anh ấy có lẽ không hề ít hơn so với sự ra đi của bà là bao.
“Tân Nhạc, bà...”
“Nhưng tôi không biết, tôi thực sự không biết Viện trưởng lại...” Tân Nhạc nói tới đây lại cắn chặt môi dưới của mình đến mức gần như bật máu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.