Lúc bà ra đi chỉ có mình Thiều Khanh ở bên cạnh, đứa cháu bà yêu quý nhất không có mặt, đứa cháu ngoại mà bà lo lắng nhất cũng không có mặt, cho nên bà ra đi cũng không được yên lòng.
Thiều Khanh không dám nhắc đến điều này, chỉ sợ họ biết được lại càng tự trách hơn.
Lúc Tân Nhạc đến nơi đã là sẩm tối, người lớn vì lý do sức khỏe đều về nhà cả, di thể của Kiều Tuệ Hòa tạm thời được đặt ở nhà xác, chờ sau đó sẽ chuyển đến nơi hỏa táng.
Tân Nhạc về đến bệnh viện, đồng nghiệp còn thấy tò mò hỏi, “Bác sĩ Tân, không phải cô đang nghỉ phép à?”
Tân Nhạc không kịp trả lời câu hỏi của đồng nghiệp, mở miệng nói: “Chuyện của Viện trưởng Kiều thế nào rồi?”
Đồng nghiệp nghe cô hỏi vậy liền thở dài, “Đừng nói nữa, hôm qua vẫn còn bình thường, sáng hôm qua Sở tổng còn đến thăm, kết quả trưa hôm nay đã mất rồi. không cứu được. Này, bác sĩ Tân, cô đi đâu đấy?”
Tân Nhạc nghe đến câu không cứu được đã chạy đi.
Tâm trạng của Sở Ninh Dực không tốt, Thủy An Lạc vẫn ở bên cạnh anh. Tiểu Bảo Bối trông hai em, đại khái cũng hiểu được chuyện gì xảy ra.
Lúc Tân Nhạc đến phòng bệnh thì không thấy Mặc Lộ Túc đâu, nhưng lại gặp được Thủy An Lạc.
Tân Nhạc nhìn năm người nhà bọn họ ngồi trên bậc thang, bầu không khí nặng nề khiến người ta hít thở không thông.
Thủy An Lạc quay lại nhìn Tân Nhạc, vội vàng đứng dậy, “Sao bà lại tới đây?”
“Mặc Lộ Túc đâu?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890816/chuong-2484.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.