Thủy An Lạc nói chuyện với con trai một hồi, Bánh Bao Rau đi tới chào hỏi anh trai, không thấy nhỏ mập kia nhóc thấy hơi hụt hẫng.
Tiểu Bảo Bối chớp mắt nhìn em trai, “Mẹ, con bỗng cảm thấy bản thân chịu đả kích ghê gớm, em gái không nói nhớ con thì thôi đi, ánh mắt này của em trai không phải rõ ràng đang muốn nói là: Ai thèm nhìn anh à. Ôi con tim con~”
Thủy An Lạc bật cười ha ha, “Biết là tốt rồi.”
“Em không có mà anh.” Bánh Bao Rau nhíu mày phản bác, nhóc cũng nhớ anh mà.
Tiểu Bảo Bối xua tay, trưng ra cái vẻ “anh bị thương rồi, em khôn cần nói nữa đâu”, sau khi nhìn thấy người ngoài cửa, nhóc liền bò xuống khỏi giường, “Ông ngoại ơi, mẹ con gọi video call tới này.”
Nghe thấy vậy sắc mặt của Thủy Mặc Vân mới tốt lên được một chút. Ông ngồi xuống giường, Tiểu Bảo Bối liền bò lên lưng ông cho ông xem video.
“Ba, ông Công ông Táo vui vẻ.” Thủy An Lạc cười nói.
“Ông Công ông Táo vui vẻ, sao con chưa về thế, không biết theo tập tục là không được đón Công Táo ở ngoài à?” Thủy Mặc Vân lên tiếng.
“Ba.” Thủy An Lạc bĩu môi.
Thủy Mặc Vân đỡ lấy cháu ngoại, cầm điện thoại, “Lát nhớ gọi điện cho bố mẹ chồng con đấy.”
“Con biết rồi.” Thủy An Lạc nói rồi dựa vào sofa nhìn Bánh Bao Đậu đang chạy tới. Bánh Bao Đậu cũng hỏi ông ngoại có nhớ bé không. Sau khi có được đáp án giống như của anh trai mình, bé con lại chạy biến đi mất.
Thủy An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890800/chuong-2468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.