Thủy An Lạc còn đang xoắn xuýt chuyện này, bên trong đã vang lên tiếng kêu của con gái, Thủy An Lạc vội vàng đứng dậy từ trên người Sở Ninh Dực, sau đó đi vào phòng ngủ.
Sở Ninh Dực nhìn vòng ôm trống rỗng, có chút lạc lõng hạ tay xuống, quả nhiên có trẻ con chính là tước đi tự do của chính mình, đã lâu rồi anh không được ôm vợ mình một cách tử tế, tối đi ngủ cũng phải thường xuyên lo lắng xem bọn trẻ có đạp chăn hay không, mùa đông có bị lạnh hay không, mùa hè có bị nóng hay không.
Làm cha làm mẹ trên đời, anh giờ chỉ mong bọn trẻ mau lớn một chút thôi.
Thủy An Lạc giúp Bánh Bao Đậu thay đồ, Bánh Bao Đậu biết sắp đến nhà người khác, còn cố ý bảo mẹ trưng diện cho bé một chút, bé phải mặc bộ đồ đẹp nhất.
Thủy An Lạc đầu đầy vạch đen, con còn điệu hơn cả chú Tư của con, lại còn nói chú Tư con điệu.
Bánh Bao Rau cũng thấy như vậy, người điệu đà nhất không phải chú Tư, mà là em gái của bé.
Thủy An Lạc giúp Bánh Bao Đậu xỏ một đôi tất đùi màu đen, lại cho cô bé mặc một chiếc áo len màu hồng nhạt, kèm với một chiếc váy bồng, chính là kiểu quần áo mà các cô bé thích nhất. Nếu như ở nhà, Bánh Bao Đậu chắc sẽ chê bai, nhưng lúc này vì để cho nhà người ta có ấn tượng tốt, Bánh Bao Đậu rất là vui lòng.
Thay quần áo cho hai đứa nhỏ xong, Sở Ninh Dực vào toilet rửa mặt một cái mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890792/chuong-2460.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.