Mặc Lộ Túc đứng dậy, cất di động đi ra cửa.
“Không có chuyện gì thì tôi về đây.”
“Lộ Túc, tự cậu nghĩ cho kỹ, rốt cuộc cậu có dám đối mặt với hai chữ tình yêu này hay không, tình cảm của cậu dành cho Lạc Lạc là vì trong tiềm thức cậu nghĩ rằng đó không phải là tình yêu cho nên cậu mới không chút kiêng dè dùng danh nghĩa tình yêu với cô ấy, hay là thực sự yêu cô ấy?” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, “Cậu rốt cuộc là đang bài xích Tân Nhạc, hay là tình yêu?”
Hai tay Mặc Lộ Túc siết chặt, thân thể cũng trở nên căng thẳng, anh ta vẫn không nói gì, bước thẳng ra cửa sau đó đi ra ngoài.
Sở Ninh Dực ngồi trên ghế, vươn tay day trán, rõ ràng có chút uể oải.
Thủy An Lạc mở cửa bước ra, Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn về phía cô, thấy cô dang hai tay ra.
Thủy An Lạc bước qua liền bị Sở Ninh Dực kéo lại ngồi lên đùi mình, “Em còn tưởng anh không quan tâm đến anh ấy cơ?”
Sở Ninh Dực vươn tay chọc lên đầu Thủy An Lạc một cái, nhẹ nhàng cắn lên môi cô: “Không đứa nào khiến anh bớt lo hết.”
“Em làm sao hả, em nghe lời quá trời luôn.” Thủy An Lạc không phục nói, vươn tay ôm lấy cổ của Sở Ninh Dực, “Anh có ý gì? Anh ấy vì cô mà làm sao?”
Sở Ninh Dực vươn tay gẩy mấy sợi tóc mái của cô, dường như có yêu thương cô nhường nào cũng không đủ mà nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
“Chuyện tình của cô và chú quá bi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890791/chuong-2459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.