Tiểu Bất Điểm ghét bỏ phất phất tay, “Ai muốn thấy cậu chứ, tôi muốn nói chuyện với Bánh Bao Đậu.”
Bánh Bao Đậu nghe thấy tên của mình liền a một tiếng thò đầu qua
Bánh Bao Rau không chút khách khí nhấc tay lên, ấn Bánh Bao Đậu qua một bên.
“Đúng như tôi đoán, mới một ngày không gặp, mặt đã bè ra rồi.” Bánh Bao Rau khinh bỉ nói.
Tiểu Bất Điểm nổi giận quay đầu lại nhìn Tiểu Bảo Bối đang đứng bên cạnh, “Anh Bảo Bối, em có béo không?”
Tiểu Bảo Bối: “...”
Hệch, ông đây đã trốn đến tận chỗ này rồi vì sao vẫn còn dính đạn vậy hả?
Cớ là vì sao chứ?
Nhưng Tiểu Bảo Bối vẫn cười nhã nhặn, vươn tay xoa đầu Tiểu Bất Điểm: “Không béo.”
“Hứ, nghe thấy chưa? Nói tôi béo đều là mắt mù hết, anh Bảo Bối nói tôi không béo.” Tiểu Bất Điểm đắc ý nói.
“Anh, anh bị mù à?” Bánh Bao Rau lạnh lùng nói.
Tiểu Bảo Bối: “...”
Cậu đã dính đạn thành cái sàng rồi, mù không phải quá bình thường hay sao?
“Ông ngoại đang gọi anh, anh lên lầu đây, ba mẹ chơi vui vẻ nhé, tối bọn con sẽ gọi video call cho ba mẹ.” Tiểu Bảo Bối dứt khoát chọn cách chạy thoát thân.
Thủy An Lạc nghe thấy giọng con trai, chép miệng hai tiếng: “Cái này gọi là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không thoát đây mà.”
“Mẹ ơi, nghĩa là gì ạ?” Bánh Bao Đậu bị anh trai đẩy ra, giờ vẫn đang trong thời gian ghét bỏ anh mình, không muốn nói chuyên với cậu bé.
Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890784/chuong-2452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.