Bà Thương mặt mũi trắng bệch, nhìn mấy người đàn ông xuất hiện trước mặt mình bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Mặc Lộ Túc ngắt điện thoại, Tân Nhạc nắm chặt hai tay, nhìn anh, “Chuyện này liên quan gì tới Thương Huy chứ?”
Câu hỏi của Tân Nhạc chọc giận Mặc Lộ Túc, anh cất điện thoại, kéo tay Tân Nhạc đi thẳng.
“Này, đàn anh, anh bình tĩnh một chút đã.” Thủy An Lạc ở phía sau nói một câu đầy ý tứ, tốt nhất là anh đừng bình tĩnh, cứ ăn sạch người ta luôn đi, chuyện sau này chẳng phải dễ hơn nhiều rồi sao?
Lúc này ba Thương Huy loạng choạng bước ra, nhìn thấy vợ mình, vội vàng nắm lấy cánh tay bà ta, “Sao thế này, giám đốc Lưu nói với tôi chúng ta bị đuổi việc rồi?”
Bà Thương mặt mũi trắng bệch, ngẩng đầu, chỉ tay vào Sở Ninh Dực, dường như vẫn chưa kịp phản ứng lại với những gì đang xảy ra.
Lúc này ba mẹ Tân Nhạc và Tân Dương cũng bước ra.
Bánh Bao Đậu chạy tới bên cạnh ba mình, vươn đôi tay nhỏ, cười híp mắt đòi ba mình bế.
Sở Ninh cúi người bế con gái yêu lên, ánh mắt vẫn lạnh như băng.
Ba Thương quay đầu nhìn Sở Ninh Dực, trong đầu dường như có sự tồn tại của người này.
“Lần sau còn không biết giữ mồm giữ miệng thì phải nhìn xem bản thân mình có tư cách ấy hay không đã.” Sở Ninh Dực lạnh lùng nói vậy, ôm con gái đi thẳng.
Thủy An Lạc bế con trai đang ôm đùi mình lên, sau đó xoay người đuổi theo anh, “Anh Sở, ờ ờm, chuyện ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890782/chuong-2450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.