Lí Tử nhìn thấy ánh mắt của Bà Thương, đột ngột quay đầu lại, ánh mắt chạm phải người đàn ông đang đi tới từ sau lưng mình.
Thương Huy đi rất chậm, mỗi bước anh ta đi không chỉ đơn giản là giẫm trên trái tim của Lí Tử, mà còn là đạp trên trái tim của bà Thương.
Thủy An Lạc lặng lẽ kêu ôi chao, mục đích của vở kịch này đã đạt được rồi.
Thương Huy đi tới, Thủy An Lạc tự động đưa con trai mình tránh qua một bên, nhường đường.
Lí Tử vô thức lùi về sau, nắm chặt lấy cánh tay của lớp trưởng.
Khóe miệng lớp trưởng co giật. Anh hơi nghiêng người né tránh, giữ một khoảng cách nhất định, như vậy vừa vặn để cho Lí Tử xuất hiện hoàn toàn trước mặt Thương Huy.
“Con trai, con trai, nghe mẹ nói...” Bà Thương run rẩy hai tay muốn nắm lấy tay con trai mình.
Ánh mắt của Thương Huy trở nên lạnh lẽo, là sự lạnh lẽo dành cho người mẹ của mình, anh ta nắm lấy cổ tay Lí Tử, “Mẹ cần phải giải thích, nhưng không phải bây giờ.”
Bây giờ thứ anh ta cần là lời giải thích của Lí Tử.
Thương Huy kéo Lí Tử đi. Thủy An Lạc kêu “ối chà” một tiếng, sau đó ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của Sở tổng. Thủy An Lạc tự động tắt đài, được rồi, hình như ban nãy cô bị người ta mắng là cái thá gì.
Tân Nhạc đi tới, bà Thương chỉ tay vào Tân Nhạc, “Là cô, tất cả mọi thứ do cô làm, đúng không?”
Tân Nhạc vươn tay ôm vai Thủy An Lạc, điềm tĩnh trả lời, “Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890781/chuong-2449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.