Cho nên, Thủy An Lạc dậy từ rất sớm đến chạy tới thành phố S. Khi đến dưới khu nhà Tân Nhạc đã là mười một rưỡi, cô gọi điện thoại cho Tân Nhạc, cô ấy nói trong nhà không có ai cả!
Không có ai cả!
Thủy An Lạc đứng chống nạnh dưới nhà.
“Gái à, chị đây bất chấp ánh mắt kỳ thị của anh Sở chạy đến nhà gái, gái còn dám nói với chị là nhà gái không có ai ở nhà hả?”
Tân Nhạc trốn ở bên ngoài gian phòng ăn đặt riêng, nghe tiếng sư tử gầm trong điện thoại, nhỏ nhẹ bảo, “Chị, dì.”
“Gọi ai là dì thế hả?” Thủy An Lạc cười cười mắng cho một tiếng.
Tân Nhạc trả lời, “Chị đâu có nói trước với em là chị sẽ đến đâu. Nếu không thì chị qua khách sạn đi, em nói chị nghe, hôm nay có kịch hay, đúng thể loại hào môn đấu trí mẹ chồng cay nghiệt luôn.”
Thủy An Lạc chớp mắt, “Sao thế, mẹ của đối tượng xem mắt không vừa ý với gái à?”
“Nói bậy bạ gì thế, chị đây là thánh học người gặp người yêu đấy nhé! Để tôi gửi cho bà địa chỉ, bà qua đây tôi kể cho nghe, đảm bảo trăm phần trăm là một vở hoành tráng luôn.” Tân Nhạc nói xong, nhìn ngó xung quanh rồi cúp điện thoại, gửi một tin nhắn cho Thủy An Lạc.
Chỉ có điều khi cô ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc nhìn thấy Mặc Lộ Túc cách đó không xa cũng đang nhìn cô.
Đúng là dai như đỉa!
Bây giờ Tân Nhạc chỉ nghĩ tới ba chữ này, người này đúng là sự tồn tại ngang hàng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890775/chuong-2443.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.