Tân Nhạc bị đau nhưng không hé lấy nửa lời. Cô vẫn không thay đổi sắc mặt, như thể cổ tay không phải của mình vậy.
Mặc Lộ Túc trầm giọng nói: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Tân Nhạc quay lại nhìn xuống tay anh, đôi tay này vẫn y như trong ký ức của cô.
Chỉ có điều bàn tay anh trao cô không còn ấm áp nữa mà ngược lại rất lạnh.
“Sao bác sĩ Mặc lại cố chấp thế nhỉ, tôi đã nói rồi, giữa chúng ta không có gì để nói nữa cả. Anh muốn làm người con có hiếu đó là chuyện của anh, tôi đã giúp anh một lần rồi.” Tân Nhạc nói xong liền lắc lắc cổ tay đã đỏ lên của mình.
Mặc Lộ Túc nhíu mày nhìn cô tay cô, lời của cô nghe vẫn chói tai như trước.
Đây không phải là lần đầu tiên cô dùng cách nói chuyện xa lạ này nói với anh.
Thương Huy nhìn họ với vẻ hứng thú, cuối cùng lại nắm lấy cánh tay của Mặc Lộ Túc, “Anh gì này, xin anh hãy buông tay bạn gái tôi ra.”
“Bạn gái?” Mặc Lộ Túc cười lạnh, lại nhìn Thương Huy đánh giá một lượt, đó chính là cậu chủ ngân hàng trong truyền thuyết.
Tân Nhạc nhìn sự trào phúng của anh chỉ cảm thấy nhức mắt. Cô khẽ dùng lực rút cổ tay đang đỏ lên của mình ra, ngoảnh lại nhìn Thương Huy, “Chúng ta đi thôi.”
Thương Huy khẽ gật rồi đưa Tân Nhạc rời hỏi đây.
Mặc Lộ Túc vẫn đứng im tại chỗ nghe tiếng cánh cửa mở ra rồi đóng lại.
Tiếng chuông gió treo trên đó vang lên những tiếng vang trong trẻo, nhưng âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890751/chuong-2419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.