Tân Nhạc hơi nghiêng đầu của mình, nghe giọng nói đầy giễu cợt của anh.
Giễu cợt!
Không sai, đó chính là giễu cợt.
Tân Nhạc không hiểu người này lấy đâu ra tư cách để giễu cợt cô?
“Bác sĩ Mặc, hóa ra chúng ta từng kết hôn rồi à, tôi cứ tưởng bác sĩ Mặc còn không nhớ được chuyện này nữa chứ.” Tân Nhạc cười rồi nói một câu nhẹ bẫng, nói xong liền quả quyết xoay người bỏ đi.
Mặc Lộ Túc siết chặt hai tay lại, lời nói của cô nghe thì nhẹ nhàng nhưng vào tai Mặc Lộ Túc lại như một thứ vũ khí sắc bén đâm vào trái tim anh.
Anh hiểu ý của Tân Nhạc, cuộc hôn nhân trước đây là anh đã lợi dụng cô, vì cô là bạn cùng phòng với Thủy An Lạc cho nên anh mới cưới cô.
Tân Nhạc rời khỏi bệnh viện rồi gọi xe trước cổng.
Lúc này tuyết rơi còn dày hơn đêm qua, cô thấy được khuôn mặt của người đàn ông vẫn đứng ở cổng bệnh viện nhưng thu lại ánh mắt của mình rất nhanh.
Bởi vì cô không biết Mặc Lộ Túc muốn làm gì.
Thế nhưng mặc kệ anh muốn làm gì thì chuyện giữa bọn họ cũng chỉ còn là quá khứ thôi.
Mặc Lộ Túc nhìn Tân Nhạc rời đi, con mắt hơi nheo lại.
Chuyện giữa anh với Tân Nhạc là chỉ là chuyện quá khứ thôi sao?
Không phải, chỉ có mình anh biết nó chưa qua đi, vĩnh viễn không thể qua đi được!
Nửa năm nay, mỗi lần về đến nhà là anh lại nhớ đến hình bóng của cô, vào phòng làm việc thì lại nhớ đến hộp cơm của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890732/chuong-2400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.