Ánh mắt của Sở Ninh Dực lướt qua tất cả các nhân viên cấp cao, nhìn đến mức bọn họ đều phải cúi đầu không dám nói lời nào nữa.
“Mấy ngày nay tôi quay trở lại công ty, bao nhiêu vấn đề xảy ra, tôi không nói thì các người lại càng không cảm thấy cần kiêng dè gì nữa rồi đúng không?” Giọng nói của Sở Ninh Dực lại càng lạnh lùng hơn.
“Trừ hết thưởng cuối năm của tất cả mọi người, nửa năm nay những ai tay chân không sạch sẽ thì tự mình xin từ chức, đừng để công ty phải động tay vào, William, trước sáu giờ tối mai đưa danh sách nhân viên từ chức cho tôi.” Sở Ninh Dực dặn dò trợ lí đặc biệt xong liền bế con bỏ đi.
Bánh Bao Rau vẫn chăm chú nhìn ba mình từ đầu tới giờ, chẳng thèm để ý tới mọi người trong buổi tiệc ai vui ai buồn làm gì.
Lúc lên xe, Sở Ninh Dực đặt Bánh Bao Rau vào ghế trẻ em, sau đó xoa lên gương mặt bé bỏng của nhóc, “Bị ba dọa sợ rồi hả?”
Bánh Bao Rau lắc đầu, “Làm sai thì nên bị phạt ạ.” Bánh Bao Rau nghiêm túc nói.
Sở Ninh Dực hài lòng gật đầu, “Con quyết đoán hơn anh còn nhiều, về nhà thôi.”
Bánh Bao Rau và Tiểu Bảo Bối là hai thái cực hoàn toàn khác nhau, Bánh Bao Rau có vẻ giống anh hơn một chút, Tiểu Bảo Bối thuộc kiểu người khẩu xà tâm phật, tuy kiểu người này có lẽ sẽ có năng lực hơn, nhưng trong mặt quản lí công ty thì kiểu như Bánh Bao Rau vẫn thích hợp hơn.
Lúc Sở Ninh Dực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890722/chuong-2390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.