Kiều Nhã Nguyễn với Phong Phong nâng đỡ nhau ngồi dựa vào tường. Kiều Nhã Nguyễn đưa tay vỗ vỗ đầu mình để giảm bớt ảnh hưởng chấn động còn chưa biến mất hoàn toàn.
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi.” Kiều Nhã Nguyễn nhìn mọi người rồi thở hắt ra một hơi: “Nhưng mà hình như chỉ có tôi là được vinh danh trên trường quốc tế thôi, mấy người đều là người ngoài biên chế cả!”
Mấy người họ quay lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn, bọn họ đâu có thèm để ý tới mấy cái đó chứ.
Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực không có việc gì rồi ngồi xuống, tựa đầu vào vai anh, nhìn cửa băng đã bị bít chặt.
Thủy An Lạc hơi duỗi tay ra, đầu ngón tay lành lạnh, có giọt nước rơi xuống.
Cô ngẩng lên nhìn chỗ giọt nước nhỏ xuống, rồi lại bới chỗ bùn đất cùng băng hỗn tạp kia ra.
Đầu ngón tay của cô lạnh cóng, Thủy An Lạc kéo một miếng ngọc ra ngoài, đó là một miếng ngọc bình thường, con rồng nhỏ màu tím trong đó đã hoàn toàn biến mất.
Thủy An Lạc lắc lắc miếng ngọc trong tay cho Kiều Nhã Nguyễn xem: “Làm sao bây giờ? Còn phải trả lại cho Tiểu Bất Điểm nữa mà.”
Vừa nhắc tới Tiểu Bất Điểm, Kiều Nhã Nguyễn lại hơi ngẩn ra, sau đó quỳ dậy nhìn Phong Phong: “Rắn dẫn đường của con bé đâu rồi?”
Thủy An Lạc bị giật mình, tự dưng có cảm giác lúc này còn nguy hiểm hơn cả vừa rồi.
Rắn con là bảo bối của Tiểu Bất Điểm, còn miếng ngọc này là thứ cuối cùng mà Tát Phổ Man để lại cho con bé.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890681/chuong-2349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.