Thủy An Lạc trợn mắt nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói nổi.
“Em dám mở mồm nói câu đấy lần nữa xem?” Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn cô: “Em muốn tự đi vào hay là để Lạc Hiên đánh ngất em rồi bế vào?”
Thủy An Lạc ảo não nhìn anh, sao tự dưng cô lại đưa ra cái ý dở hơi thế này.
“Để em tự đi.” Thủy An Lạc buồn bực nói, sau đó cẩn thận bước từng bước một nhưng vẫn nhìn về phía Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực thấy bọn họ đã rời khỏi liền nheo mắt lại, nhìn hai người đang chiến đấu cách đó không xa.
“An Tam!!!” Sở Ninh Dực trầm giọng gọi một tiếng.
An Phong Dương quay đầu lại, bị tên Hàng Giả kia đánh tới một đòn rồi mượn lực của cú đánh để vòng lại, sau đó chạy thẳng vào hầm băng.
Hàng Giả ngoảnh lại nhìn Sở Ninh Dực: “Mày tự tin đến thế sao?”
“Đối phó với mày thì tao vẫn thừa tự tin.” Sở Ninh Dực nhìn kẻ đang đứng phía đối diện rồi cười một nụ cười tao nhã.
Thủy An Lạc bị Lạc Hiên kéo đền gần đường hầm phía sau hầm băng, chỗ đó là hầm tránh bom cũng là chỗ an toàn nhất.
Thủy An Lạc nhìn An Phong Dương đang lăn vào thì hô lên thất thanh: “Bạch Dạ Hàn! Tên biến thái kia vẫn còn ở đó!” Thủy An Lạc nói rồi giằng ra khỏi tay của Lạc Hiên, không thèm để ý đến lời khuyên ngăn của anh mà chạy ra ngoài.
“Lạc Lạc...”
Thủy An Lạc bò lên cầu thang, vừa trông thấy cảnh tượng bên ngoài, tim cô dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890680/chuong-2348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.